Nàng tiếp tục nói:“Đại tỷ tỷ ta thích hương liệu, nhưng ngươi là nam nhân, tỷ ấy là nữ nhân, nếu tiếp xúc với nhau thường xuên, người đời tụ lại xầm xì bàn tán thật khó nghe. Ngươi thu nàng làm đồ đệ đi, một ngày là thầy suốt đời là thầy, như vậy sẽ không sợ gì cả.”

A Cổ Thái nhìn đại tiểu thư liếc mắt một cái, đại tiểu thư chỉnh đốn trang phục thi lễ.

A Cổ Thái thực khó xử,“Thu đồ đệ, phải xem thiên phú, nếu nàng không có thiên phú, mà chỉ là thích, không bằng giống như mọi người coi hương liệu như món đồ chơi là được rồi.”

Đại tiểu thư nhìn về phía hắn, ánh mắt trong suốt kiên định,“A Cổ Thái sư phó, ta không phải chỉ là chơi đùa, ta thật sự thích nó. So với tất cả mọi thứ trên đời hương liệu là thứ ta thích nhất.”

Làm một tiểu thư khuê các, học tập tam tòng tứ đức, may vá, nấu nướng, nữ công gia chánh gì đó đốivới nàng mà nói không có một chút lực hấp dẫn nào.

Nếu muốn nàng sống cả đời này chỉ vì hầu hạ một người nam nhân, cùng nữ nhân khác tranh đoạt sủng ái của hắn, nàng cảm thấy không bằng chết đi còn tốt hơn.

Thật ra, ý tưởng này của nàng ban đầu chỉ mơ mơ hồ hồ.

Nhưng là từ lúc nàng cùng Tô Mạt ở chung một chỗ, nàng càng bị ý nghĩ của Tô Mạt ảnh hưởng.

Nữ nhân đối nam nhân cả đời trước sau như một, đương nhiên cũng muốn nam nhân đối với mình như vậy, nếu đã không thể như vậy chi bằng không có còn tốt hơn.

Nữ nhân sống như vậy cả đời cũng có thể vui vẻ, không phụ thuộc vào nam nhân.

Nàng mỗi ngày đều bị tư tưởng này của Tô Mạt ảnh hưởng, cho tới bước này ngày hôm nay cũng là điều tất nhiên.

A Cổ Thái ánh mắt bừng sáng, kinh ngạc nhìn nàng, ánh mắt ấy dần dần ngưng đọng lại, có nhiều hơn vài phần trang trọng cùng tôn kính.

Hắn còn dùng một lễ tiết tiêu chuẩn của Islam, rất trịnh trọng nói:“Đại tiểu thư, ngươi đã thật sự muốn học, như vậy ta A Cổ Thái, người sùng bái Tô Mạt tiểu thư, là tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Từ nay về sau chúng ta nhận nhau làm huynh muội, như vậy là có thể tránh cho thế tục Đại Chu các ngươi xì xào a.”

Tô Mạt lắc đầu,“Không được, ngươi phải làm sư phụ của đại tiểu thư, không phải nghĩa huynh.”

Cho dù thân huynh muội cũng không thể sớm chiều ở chung như vậy, huống chi chỉ là huynh muội kết nghĩa.

Hiện nay bọn họ còn chưa có quyền tự do ấy.

Cũng bởi vì nàng vẫn chưa có lực lượng mạnh mẽ như vậy để có thể bảo hộ bọn họ.

Tỷ tỷ không phải nàng, nàng có thể làm như vậy không hề cố kỵ, không hề áp lực, không sợ ánh mắt thế tục, cho dù người khác có nói ra nói vào, nàng cũng không quan tâm.

Nhưng tỷ tỷ thì không giống vậy, người khác xàm ngôn vô tình, chỉ sợ tỷ ấy chịu không nổi.

Dù sao miệng lưỡi thế gian vẫn rất đáng sợ!