Nàng hành văn liền mạch lưu loát đọc thuộc hết, thanh âm thanh thúy êm tai, lanh lảnh như tiếng chim Hoàng oanh. Triệu học sĩ coi đó như là một loại hưởng thụ, nói:“Hôm nay, các ngươi mỗi người đều phải đọc thuộc 5 thiên trong sách ‘Đại học’, sao chép 5 lần, ngày mai phải đọc thành thục, từ nay trở đi......”

Nhìn bộ dáng Triệu học sĩ thoải mái mãn nguyện như vậy, phía dưới mọi người oán thầm hắn, đừng có mà thu được ái đồ, liền đem người khác đều trở thành Tô Mạt, mọi người đều có được đầu óc kia của nàng sao?

Học sinh phía dưới bắt đầu oán giận, Triệu học sĩ trừng mắt, thước kẻ trong tay gõ gõ,“Không thương lượng gì hết, các ngươi đem bài chép giao cho Tiểu Mạt Mạt.”

Sau đó bảo bọn họ tự đọc sách, lại lôi kéo tay Tô Mạt, hỏi nàng mấy tuổi, thích cái gì, lại hỏi nàng biết đọc thuộc lòng, còn biết đọc thứ gì khác nữa không.

Tô Mạt nói thực lưu loát, ánh mắt Triệu học sĩ đều biến đầy tinh tú hết rồi, vui mừng gật đầu liên tục.

Lương tâm của Tô Mạt đang âm thầm rơi lệ, Triệu học sĩ, xin lỗi đã lừa ngài, kỳ thật ta một chút cũng không thích mấy thứ này.

Bất quá là đầu óc tốt, liền nhớ kỹ mà thôi.

Triệu học sĩ vung tay lên, cười hiền từ nói:“Tiểu Mạt Mạt có thể nghỉ ngơi.”

Sau đó lại bắt đầu đem đám người Thái tử ai giảng giải sách.

Thái tử cùng Ngũ điện hạ đương nhiên sẽ không chỉ học ‘Đại học’, bọn họ muốn học Sử ký, sách Chiến Quốc, và nhiều sách khác nữa.

Nay Thái tử đã giảng đến thông giám, Ngũ điện hạ đương nhiên cũng không kém cạnh.

Triệu học sĩ đối Tô Mạt cười nói:“Tiểu Mạt Mạt, ngươi giúp tiên sinh một việc?”

Tô Mạt đáp ứng:“Tiên sinh cứ việc phân phó.”

Triệu học sĩ vuốt râu nói:“Ngươi đi kiểm tra bọn họ đọc thuộc lòng đi.”

Tô Mạt vừa nghe thấy nghĩ đây không phải là việc của tổ trưởng sao? Nàng gật gật đầu, cười nói:“Tuân lệnh.”

Nhóm Hoàng tử Công chúa bọn họ, cũng không phải ai ai đều hiếu học, đại đa số ngược lại thích lười nhác ham chơi, căn bản không tự nguyện đọc sách, Tô Mạt lần lượt kiểm tra mấy người, kết quả bọn họ đều đọc vấp váp ngập ngừng không có nổi một người đọc rành mạch hết đoạn.

Nàng nhìn tiểu hoàng tử mới chỉ bảy, tám tuổi, hơi cười nói:“Không vội, từ từ đọc.”

Dù sao thời điểm nàng xem náo nhiệt là có tâm tư nhất, còn không sợ làm náo nhiệt lớn hơn nữa.

Tiểu hoàng tử kia gấp gáp đến độ mặt đều đỏ lên, mồ hôi không ngừng rơi xuống tí tách, cuối cùng nghẹn không được nói được, gấp đến độ hắn thấp giọng cầu xin tha thứ:“ Mạt Mạt tốt bụng, ngươi tha ta đi. Ta cho ngươi ăn kẹo.”