Bến tàu không lớn, nhưng biệt viện Thẩm gia cũng không phải là ít, ít nhất cả trấn cơ hồ hơn phân nửa đều là biệt viện nhà họ.

Nhưng so với tòa nhà lớn Tô Mạt đã thấy, cũng không lớn lắm, xem ra diện tích khoảng 20 mẫu.

Tô Mạt cùng A Lí để những thủ hạ kia ẩn đi, chỉ dẫn theo mười người làm tùy tùng, vào mướn một chỗ trong đại viện.

Nơi này rất nhỏ, lại thêm bến phà cũng quá nhỏ, cũng chỉ là dân chúng địa phương quen thuộc địa hình mới sử dụng thôi, cũng không có có mở cho thương thuyền đi ngang qua, cho nên cũng không phồn hoa.

Mà người ở trong đó giống như có chút ngăn cách với bên ngoài, bình thản trải qua cuộc sống cũng tạm ổn.

Nếu chỉ là một mảnh đất tầm thường, Thẩm gia vì sao lại xây dựng biệt viện ở chỗ này?

Thời tiết cuối tháng tám, ban ngày vẫn như cũ nóng đến bức người, ban đêm thì trong trẻo như nước.

Qua hai ngày, lúc Tô Mạt cùng A Lí đang đợi tin tức, Lan Như đi theo một tên tùy tùng đi vào, kinh hoảng đầy mặt.

Tô Mạt bỗng nhiên hỏi: “Lan Như, có phải Lưu Vân đã xảy ra chuyện hay không?”

Lan Như gật đầu một cá: “Tiểu thư, sau khi các ngươi đi, Lưu Vân đã nói về trạm dịch trước thu thập một chút, sau đó lên đường, kết quả chỉ là mấy canh giờ hắn đã không thấy tăm hơi.”

Tô Mạt rũ mắt xuống, chậm rãi ngồi xuống, “Phái người đi tìm chưa?”

Lan Như ừ một tiếng: “Khắp nơi đã tìm, nhưng mà bọn hắn nói có thể Lưu Vân cố ý tránh chúng ta, lại quen thuộc phương thức truy tung của chúng ta, cho nên có thể dễ dàng tránh chúng ta. Tiểu thư, ta nghĩ hắn sẽ không đi Hàn Sơn Tự rồi.”

Sắc mặt Tô Mạt không gợn chút sóng, nhẹ giọng nói: “Cũng tốt, cứ để cho một mình hắn nấn ná một đoạn thời gian đi, hắn và chúng ta quá quen thuộc rồi, tựa như nội tâm của chính hắn vậy, trong lúc nhất thời không có cách nào đối mặt.”

Có vài người ngày thường nhìn kiên cường, nếu bằng hữu có chuyện, hắn có thể đem hết toàn lực tương trợ, nhưng mình xảy ra chuyện gì, lại không nghĩ tới liên lụy người.

Nhất là những đồng bạn đối với hắn quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa, hắn đối mặt cả ngày với họ ngược lại là một loại hành hạ.

Sự quan tâm của bọn hắn, săn sóc, cũng sẽ trở thành nhân tố gây lo lắng cho nội tâm hắn.

Cho nên hắn mới muốn né ra thôi.

A Lí đứng dậy, nói: “Tiểu thư, chuyện tình Lưu Vân thuộc hạ cũng không phải quá lo lắng, hắn mặc dù tạm thời để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng là cũng sẽ không phế bỏ, lần nữa tỉnh lại cũng chỉ là vấn đề thời gian dài ngắn. Quan trọng nhất là —— sẽ có hay không có người xuống tay với hắn.”

Tô Mạt cong ngón tay mịn màng nhẹ nhàng gõ vào mép bàn, lạnh nhạt nói: “Kẻ địch nhất định sẽ đuổi giết hắn, cái này ngược lại là chuyện tốt.