Tâm sự trong đêm (1) Thầy ơi, sao tự dưng người ta lại huỷ kết bạn với con? Đơn giản là hết muốn làm bạn với con nữa vậy thôi. Nhưng tại sao, trước đây từng cười đùa với nhau, giờ lại thay lòng đổi dạ. Ừ thì như pháo hoa giữa trời đêm ấy, đẹp đẽ lung linh là thế, nhưng chỉ trong chớp mắt đã tan biến tựa như chưa từng tồn tại. Yêu thương cũng mơ hồ vậy thôi. Vào thời khắc đó hai tâm hồn đồng điệu, nụ cười hoà làm một, nhưng ở một thời điểm khác, tư tưởng bất đồng, hướng đi trái chiều, tình cảm khó nói, hôm nay yêu, ngày mai hết yêu, hôm nay đùa giỡn cùng nhau, ngày mai hết hứng nhìn mặt. Đúng là đồ dở hơi, thần kinh có vấn đề. Nếu nghĩ thế khiến con cảm thấy tốt hơn thì được thôi, tóm lại con đừng ấm ức làm gì, họ không muốn chơi với con nữa, con còn níu kéo chẳng phải nực cười lắm sao? Nhưng con không cam tâm... Trong đời sẽ còn nhiều chuyện khiến con không cam tâm hơn, nhưng riêng tình cảm thì chẳng cưỡng cầu nổi. Quen đi là được.