Sở Khuynh Ca thầm khinh thường trong dạ. Chỉ là một tấm bản đồ, vậy mà lại nhỏ nhen không nỡ cho nàng mượn xem. Giống hệt nàng lúc trước lúc còn đi mẫu giáo, muốn mượn sách của các bạn nhỏ khác để đọc, người ta cũng không cho nàng mượn mang đi, thế là nàng đành phải đọc xong cuốn sách ở đó. Trẻ con ích kỷ thì còn hiểu được, nhưng đây đường đường là một chiến thần Thế tử gia, vậy mà lại keo kiệt bủn xỉn tới mức độ này! Những người có mặt trong phòng lúc này cũng đều trưng ra vẻ mặt khó xử. Thế tử gia nhỏ nhen vậy sao? Hắn làm như vậy, có phải là muốn ám chỉ Cửu công chúa ở lại đây xem bản đồ không? Chẳng phải hai người họ đã trở mặt với nhau rồi sao? Có lẽ nào hai người họ đã làm lành rồi? “Ta không hiểu biết quá rõ về tình hình Nam Tấn, nếu tấm bản đồ này của Dạ ca ca đã chi tiết được như thế, vậy thì ta cũng không ngại ở lại đây xem một lát. ” Sở Vi Vân đi tới, đứng trước tấm bản đồ đang mở rộng, làm ra vẻ chuyên tâm xem xét. “Ngươi nhìn hiểu sao?” Phong Ly Dạ nhướng mày. “Sao, sao lại không hiểu chứ?” Sở Vi Vân bị ánh nhìn của hắn khiến cho nhất thời không được tự nhiên. Giống như trên vai nàng ta đang gánh một tảng đá cực kỳ nặng vậy. Nàng ta chỉ đành cười gượng, cố gắng để giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Chỉ là một tấm bản đồ thôi mà, Dạ ca ca…” “Đây là bản đồ chuyên dụng cho quân sự, người bình thường nhìn vào đều sẽ không hiểu được. ” Sở Khuynh Ca lãnh đạm nói. “Nói linh tinh gì đó? Ai bảo ta không hiểu?” Sở Vi Vân không nhịn được mà nổi giận. Cho dù trước lúc lên đường Linh Lung đã dặn đi dặn lại nàng ta, nhưng chỉ cần thua thiệt trước mặt Sở Khuynh Ca là nàng ta sẽ không thể khống chế nổi cơn giận của mình. “Chẳng qua chỉ là một tấm bản đồ? Khuynh Ca muội muội, cho dù muội luôn muốn chèn ép ta trước mặt Dạ ca ca nhưng đâu cần phải…” “Ra ngoài. ” Sắc mặt Phong Ly Dạ sầm xuống. Sở Vi Vân lập tức thấy sợ trong lòng, nàng ta thử giải thích: “Dạ ca ca, ta không có ý gì khác, chỉ là Khuynh Ca muội muội cứ…” “Quận chúa, mời!” Phong Tứ tiến lên một bước, thân hình vạm vỡ của hắn ta tựa như một ngọn núi, chỉ cần nhìn thôi đã khiến Sở Vi Vân không thở nổi. Những chuyện đấu đá nhau giữa nữ nhân, thân là nam tử hán như bọn hắn đây, quả thực là vô cùng chán ghét! Còn tưởng rằng Vân quận chúa bệnh nặng, xem ra lúc này lại đang rất khỏe mạnh. Không ngờ, giang sơn dễ đổi. Ngay cả Thế tử gia cũng dần chán ghét nàng ta rồi. Sở Vi Vân không dám nổi đóa lên, một chữ cũng không dám hé răng nói. Sự tuy hứng nóng nảy và cả sự ngu dốt của nàng ta đã một lần nữa bại lộ chỉ vì một phút nông nổi. Linh Lung nói không sai, chẳng có nam nhân nào có thể thích một nữ nhân ác độc lúc nào cũng đổ thừa cho nữ nhân của người khác cả. Cuối cùng nàng ta cũng nhận ra điểm lợi hại của Sở Khuynh Ca, đó là nàng chưa từng kể xấu về người khác bao giờ. Nhưng nàng ta sẽ khiến người khác phát điên lên vì tức giận, mất khống chế! Bức người khác nói sai lời, làm sai chuyện! Giờ nàng ta bị Phong Ly Dạ đuổi đi, tất cả đều là do Sở Khuynh Ca hại! Nhìn thấy Sở Vi Vân bị đuổi đi, hai vị hoàng tử công chúa đến từ Nam Tấn, Nam Tân Dịch và Nam Dung Dung, tự nhiên cũng không nói năng gì. Thật sự là không biết làm sao, nhưng cũng cần phải tranh thủ chút ít trước mặt điện hạ tương lai của mình. Nhất là Nam Dung Dung, nàng ta càng trở nên khinh thường Sở Vi Vân hơn. Nữ nhân như vậy, nhỏ nhen dễ dãi, vừa ngốc vừa xấu xa, tương lai làm sao có thể trở thành quân vương một nước đây? Bệ hạ Nam Tinh tiếng tăm lừng lẫy, sao lại có thể là một nữ nhân như vậy? Đúng là khiến người khác thất vọng tràn trề. “Nếu Thế tử gia đã không đồng ý cho ta mượn bản đồ, vậy ta xin phép cáo lui trước!” Sở Khuynh Ca chắp tay hành lễ, sau đó quay người rời đi. Nàng bước đi phóng khoáng như vậy, suýt chút nữa đã khiến vài người nào đó tức gần chết! Sở Khuynh Ca trở lại lều trại của mình, nhưng nàng lại không nhìn thấy Xảo Nhi. Tới giờ này rồi mà nha đầu đó còn đi đâu vậy? … Lúc này, sương mù phủ dày đặc xung quanh, mà Xảo Nhi lại đang hái lá dâu trong rừng. Cơ thể nàng ấy đã phục hồi lại khá nhiều, cho nên nàng ấy muốn nấu gì đó ngon ngon cho công chúa. Không biết quân lính đã lưu lại chỗ này bao lâu, đầu tiên chuẩn bị lương thực đầy đủ, kể cả có ở lại hai ba ngày thì nàng ấy cũng không thể đổi bữa ăn cho công chúa được. Nhưng Xảo Nhi không thể ngờ được, khi nàng ấy hái được tầm nửa giỏ lá dâu thì đột nhiên từ bụi cỏ đằng sau phát ra từng hồi âm thanh kỳ dị. .