Quả thật Phong Ly Dạ không tin Sở Khuynh Ca. Vị cung nữ này là do Phong Tứ tìm bừa tới, lúc trước vẫn luôn làm việc ở đoàn xe Nam Tấn bên kia. Kẻ này đều không có bất cứ quan hệ nào với Sở Khuynh Ca hay Sở Vi Vân cả. Hắn không tin Sở Khuynh Ca, nữ nhân này quá gian xảo! Hắn cần phải tự mình ở đây. Xảo Nhi túm đệm giường, một lúc lâu mới nhắm mắt lại, gật đầu: “Ngài… bắt đầu đi. ” Cung nữ rụt rè cởi bỏ xiêm y của nàng ấy. Nhưng giây phút trút bỏ trang phục xuống, trong lòng cung nữ hốt hoảng, thế nhưng sợ tới mức khẽ hô lên: “A!” Xảo Nhi nhắm mắt lại, nơi khóe mắt lệ nóng tuôn rơi. Nàng ấy biết chính mình rất xấu xí, chẳng qua không nghĩ tới, khó coi đến mức người ta vừa thấy đã bị dọa thét chói tai. Trái tim thật sự rất thê lương. Phong Ly Dạ quay lưng về phía giường siết chặt lòng bàn tay, trầm giọng hỏi: “Thế nào rồi?” Cung nữ luống cuống tay chân, mặc tốt xiêm y cho Xảo Nhi. Lúc này mới lảo đảo đi tới trước mặt Phong Ly Dạ, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống: “Bẩm, bẩm Thế tử gia, lưng Xảo Nhi cô nương và… và…” “Mau nói rốt cuộc là có chuyện gì?” Sở Khuynh Ca bĩnh tĩnh nói. “Thiêu, bị thiêu. ” “Bị thiêu?” Ánh mắt Phong Ly Dạ trầm xuống: “Có ý gì? Nói rõ ràng!” “Thì, thì giống như bị đốt cháy giống nhau, từng, từng mảng lớn đều là màu đen, y, y như bắp chân của công chúa…” Cung nữ hít sâu một hơi, cuối cùng ngay cả vành mắt của mình đều đỏ: “Thân mình cô nương người ta đã bị hủy!” Phong Tảo đứng canh ngoài cửa. Phòng của trạm dịch cũng không rộng rãi như trong phủ, Phong Tảo nghe rõ mồn một lời này của vị cung nữ kia. Hai tay hắn lập tức siết chặt, nắm tay không ngừng run rẩy. Cuối cùng đột nhiên quay đầu lại, một chân gạt ngã y nương đang nơm nớp lo sợ. “Chính ngươi hạ độc nàng ấy? Ngươi lại thật sự hạ độc nàng ấy! Đồ độc phụ nhà ngươi!” Lúc y nương bị áp giải tới đây, đã bị dọa tới mức hồn bay phách lạc. Bây giờ, bà ta vừa đau vừa hoảng sợ, suýt chút nữa đã ngất xỉu. “Ta, không phải ta, ta không có… Ta không có… Là, là công chúa đổ tội cho ta, ta không hề hạ độc nàng ấy! Ta không có! Ta lấy tính mạng của mình ra để thề, ta thật sự không có!” Y nương nói xong câu cuối, giọng nói hơi cất cao nhưng rất kiên định. “Ta thật sự không có! Là công chúa bôi nhọ ta!” Bà ta ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống hành lễ với bên trong phòng: “Thế tử gia minh giám, ta thật sự không hề hạ độc công chúa, thật sự! Xin Thế tử gia minh giám!” Trong phòng, Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm Sở Khuynh Ca, đáy mắt vẫn tràn ngập lửa giận như cũ. Sở Khuynh Ca bình thản nói: “Dù ta có xấu xa đến nhường nào, cũng sẽ không tổn thương người của mình. ” Cho nên, muốn nói nàng hạ độc Xảo Nhi, sau đó đổ tội cho y nương, điều này tuyệt đối không có khả năng. Phong Ly Dạ cũng hiểu nữ nhân đáng chết này. Nàng hay bênh vực cho người của mình, quả thật sẽ không làm ra loại chuyện tổn thương người mình. Vì vậy trong lòng nàng, tất cả những kẻ bị nàng hại đều là người ngoài. Kể cả hắn! Lòng bàn tay lại lần nữa siết chặt, tiếng khớp xương cũng vang lên răng rắc. Hắn tức giận, có lẽ trong đó còn xen lẫn đôi chút tuyệt vọng. Cuối cùng, hắn thốt ra một câu như rít từ kẽ răng: “Lấy loạn côn đánh chết y nương. ” “Thế tử gia không muốn tra xét thêm sao? Có lẽ y nương có khúc mắc gì với Xảo Nhi của ta? Chẳng lẽ chuyện này không còn người nào khác đứng sau lưng sai sử ư?” Nhưng sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi, từ đầu đến cuối đều lạnh như băng. Sở Khuynh Ca dựa lưng lên ghế, liếc xéo hắn một cái rồi cười mỉa mai: “Bị loạn côn đánh chết thì sẽ không có cách nào mở miệng nói ra người nào đó, đúng không?” Xảo Nhi nằm trên giường cắn môi, siết chặt nắm đấm. Nàng ấy cũng đang đợi, chờ xem liệu Thế tử gia có thật sự cho mình cơ hội báo thù dù chỉ một chút hay không? Nhưng mà thật ra, trong lòng đã có đáp án. Nàng hoàn toàn không cách nào trả thù….