Một người đánh bại cả Hắc Lang bang! Còn là một nha đầu trông có vẻ yểu điệu! Hương Lan bái phục Cửu công chúa sát đất, hận không thể quỳ lạy nàng. Nhưng đáng tiếc thiếu trại chủ lại muốn đưa nàng đi. “Thực sự đưa ta trở về sao?” Sở Khuynh Ca nhướn mày: “Ta đại biểu cho vô số vinh hoa phú quý đấy. ” Mục Uyên không nói gì, hắn ta phân phó cho Hương Lan đưa A Thanh và Yên Nhi trở về sơn trại. Sau khi Hương Lan nhận lệnh nàng ta đi đến trước mặt Sở Khuynh Ca cúi người hành lễ. “Công chúa, trước đây ta đã nhiều lần đắc tội với người mong người thứ tội, sau này nếu như có duyên gặp lại Hương Lan nhất định sẽ báo đáp ơn huệ của công chúa!” “Ngươi không bắt ta đi đổi vàng nữa thì ta đã vô cùng cảm kích rồi. ” Báo ân gì đó trước giờ Sở Khuynh Ca không cần. Mặt Hương Lan nóng bừng bừng, sau khi lại hành lễ với nàng mới đưa A Thanh và Yên Nhi đi. Sở Khuynh Ca nhìn bóng lưng của Hương Lan, nàng có chút kinh ngạc: “Sao nàng ấy lại biết lễ nghi của triều đình? Các người rốt cuộc là ai?” Mục Uyên mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không trả lời câu hỏi này. Dù sao thì Sở Khuynh Ca biết bọn họ không phải là người nước Sở, Trông có vẻ cũng không giống gian tế của nước khác. Mong muốn lớn nhất của người già, hài tử và nữ nhân ở sơn trại này là có thể sống sót, làm gì còn quan tâm tới việc quốc gia đại sự chứ? “Công chúa, ta đưa người trở về. ” Mục Uyên dắt ngựa tới: “Người biết cưỡi ngựa không?” “Không biết, hay là ngươi ôm ta cùng cưỡi ngựa?” Đột nhiên Mục Uyên đỏ mặt lùi lại sau nửa bước cách xa nàng. “Công chúa, người lên ngựa còn ta sẽ dắt ngựa đi. ” “Ồ, được thôi!” Sở Khuynh Ca đi đến trước con ngựa sờ vào bờm nó sau đó nhảy lên ngựa. Mục Uyên sững sờ. Cuối cùng hắn ta nhận ra mình lại bị nữ nhân này lừa. Miệng lưỡi hoạt bát, tính cách xảo quyệt như vậy ra tay lại rất tàn nhẫn. Tương lai không biết sẽ có nam nhân như thế nào mới có thể chế ngự được nữ nhân này. Không hiểu sao có chút buồn bã. Trên con đường này bọn họ đi không nhanh không chậm. Lúc đầu Mục Uyên sợ nếu mình đi quá nhanh thì Cửu công chúa sẽ theo không kịp. Sau đó bởi vì một chút ích kỷ của bản thân và một chút… không nỡ kết thúc chặng đường này nhanh như vậy. Nhưng hắn ta không ngờ rằng mới từ đỉnh núi xuống không lâu bọn họ đã bị một đám người ngựa bao vây. Lệnh bắt giữ trên giang hồ vẫn còn nên đối với tất cả đám người trong giang hồ mà nói Cửu công chúa đáng giá vạn lượng vàng! Trái tim Mục Uyên thắt lại, hắn ta lập tức quay ngựa bảo vệ phía trước Sở Khuynh Ca. “Công chúa đừng hoảng sợ, ta bảo vệ người!” Khuynh Ca chỉ lạnh lùng nhìn hai người đứng đầu đội ngũ. Một người trong số đó là Lam Vũ. Người còn lại là… Phong Tứ. Phong Tứ dẫn người đến tìm nàng vì đó là trách nhiệm của hắn ta. Không có người khác dẫn đội chỉ có mình hắn ta. Liếc mắt một cái là hiểu. “Công chúa!” Lam Vũ từ trên ngựa nhảy dựng lên, không nói lời nào vung trường kiếm về phía Mục Uyên. “Hắn không phải là người xấu. ” Sở Khuynh Ca lạnh nhạt nói. Lam Vũ lập tức thu kiếm lại và xoẹt một tiếng trường kiếm đã được tra vào bao. Mục Uyên cũng thu trường kiếm lại. Hóa ra đây là đám thị vệ do bên trạm dịch phái đến cứu Cửu công chúa, là người của nàng. “Công chúa!” Lam Vũ đi đến trước mặt Sở Khuynh Ca ngẩng đầu nhìn nàng với vẻ mặt lo lắng: “Người có bị thương không?” “Không. ” Sở Khuynh Ca cưỡi ngựa đi đến trước mặt Phong Tứ: “Hắn đã cứu ta, chuyện này kết thúc ở đây, trở về thôi. ” Nàng quay đầu nhìn Mục Uyên rồi cười khẩy: “Cố gắng dẫn dắt mọi người khai khẩn đất hoang, làm một trại chủ tốt, sau này không gặp lại!”.