Trong phòng, Sở Khuynh Ca bị Hắc Lang ném lên giường. Nàng xoay người một cái, nằm nghiêng ở mép giường, nhìn chằm chằm hắn ta, cười khúc khích không ngừng. "Hắc Lang ca ca, mặt của ngươi đỏ quá nha! Ngươi đang thẹn thùng à?” “Ta thẹn thùng á?” Hắc Lang thực sự sắp chết cười vì lời nói của nàng! Hắn ta sống gần bốn mươi năm trên đời, có bao nhiêu nữ nhân rồi? Chẳng lẽ chỉ vì một tiểu nha đầu như nàng mà thẹn thùng sao? Nhưng mà, toàn thân hắn ta nóng bừng, thậm chí cả khuôn mặt cũng hơi nóng, đây là chuyện gì vậy? “Hắc Lang ca ca, ngươi đang làm gì vậy nha?” Hắn ta cởϊ qυầи áo, câu hỏi này của Sở Khuynh Ca thực sự có hơi ngu ngốc. Nhưng nụ cười trên mặt của nàng thực sự rất đẹp, có vài phần ngây thơ lại có vài phần xấu xa, một khi người khác vừa nhìn thấy, thì hoàn toàn chìm đắm trong đó. Cho dù có ngu ngốc hay không ngu ngốc thì Hắc Lang cũng không thể đợi thêm được nữa. Một bên kéo trang phục trên người mình xuống, rồi lập tức nhào về phía nàng. Sở Khuynh Ca thế nhưng không hề né tránh, thậm chí khi hắn ta nhào tới phía nàng, nàng còn vươn tay ôm lấy cổ hắn ta. Trong lòng Hắc Lang chấn động, lập tức vui mừng: “Tiểu nha đầu, ngươi cũng đang gấp đến không đợi nổi nữa phải không?” Nữ nhân chủ động như vậy, thực sự rất hiếm thấy! Hắc Lang thực sự đang rất vui, cúi đầu lập tức muốn hôn nàng. Mà những ngón tay thon dài của Sở Khuynh Ca, cũng đáp xuống cổ hắn ta. Nhưng ai biết, nàng đang định ấn mạnh xuống thì đột nhiên cổ tay bị siết chặt! Tay nàng, thế mà bị Hắc Lang khống chế. "A, tiểu nha đầu, cuối cùng cái đuôi hồ ly của người cũng lộ ra rồi sao?” Hắc Lang hắn ta là ai? Tung hoành hơn 20 năm trong giang hồ, nếu không có chút tài năng thì đã sớm chết bên trong giang hồ rồi. "Quả nhiên, người khác với những người phụ nữ khác, đủ cay độc!” Hắn ta cười rất suиɠ sướиɠ, căn bản không để thủ đoạn nhỏ của nàng ở trong lòng. Ánh mắt Sở Khuynh Ca trầm xuống, xuất một chiêu ra! Nhưng một chiêu này, lại bị Hắc Lang dễ dàng hóa giải. "Chỉ là một chút khoa chân múa tay mà thôi, còn chưa đủ cho ca ca ta chơi!” Hắc Lang khống chế đôi tay của nàng, lật nàng lại. “Tiểu nha đầu, chúng ta từ từ bắt đầu từ tư thế này, thế nào?” “Buông ra!” Sở Khuynh Ca cắn môi, dùng sức giãy dụa. "Đây là bộ mặt thật của ngươi sao? Tiểu công chúa xảo quyệt, ta không biết dưới trang phục của ngươi, còn có bao nhiêu bộ mặt nữa, hay bây giờ chúng ta xem một chút đi?” Đôi bàn tay to của Hắc Lang dừng trên trang phục của nàng, dùng sức kéo mạnh xuống. … Bộp một tiếng, chiếc cốc trong tay Phong Ly Dạ không cầm chắc, rơi xuống đất vỡ tan thành nhiều mảnh. Có chút tâm phiền ý loạn không rõ! Phong Tảo trở lại, lập tức báo cáo: “Gia, đã xác nhận một nơi gọi là Mục gia trại, Phong Tứ hiện đang đưa người đến đó. ” “Ừ. ” Phong Ly Dạ nhàn nhạt đáp lại, khuôn mặt đóng băng vạn năm, thờ ơ như nước. Phong Tảo nhìn không ra, rốt cuộc hắn để ý, hay vẫn không để ý. Nhưng trong lòng hắn ta vẫn còn một chuyện khác: "Gia, Xảo Nhi…Vân Quận chúa dẫn y nương của nàng ta đến chữa trị cho Xảo Nhi, Xảo Nhi nàng ấy…” Hắn ta không biết có nên nói hay không, chỉ là một cung nữ, chuyện tầm thường như vậy cũng không nên quấy rầy Thế tử gia. Nhưng mà, Xảo Nhi…Xảo Nhi là cô nương hay cùng bọn họ ra ngoài đi chơi. Thực ra trong lòng Phong Tảo, kỳ thật, Xảo Nhi không chỉ là một cung nữ. Nàng ấy là… cũng coi như một nửa bạn bè. Trước đây hắn ta chán ghét việc Cửu công chúa hại phu nhân, cũng suýt chút nữa hại Thế tử gia bệnh nặng mất mạng. Nhưng bây giờ nhìn thấy Xảo Nhi bị đánh như vậy, trong lòng hắn ta vẫn không thể chịu được. Thực sự không đành lòng. "Thế tử gia, quá khứ của Quận chúa với Công chúa… Dù sao trong quá khứ của bọn họ cũng có khúc mắc. ” “Ngươi đang muốn ám chỉ với ta, nàng ta sẽ gây bất lợi cho người của Cửu công chúa?” Trong lòng Phong Tảo hoảng sợ, vội vàng nói: “Thuộc hạ không dám. ” Chỉ vì một câu nói bôi nhọ Vân Quận chúa của Xảo Nhi, mà nàng ấy đã bị ăn hai mươi trượng. Hắn ta bây giờ, có tính là đang bôi nhọ nàng ta không? Suy cho cùng, không có bằng chứng gì, thì chính là đang bôi nhọ nhân phẩm của Vân Quận chúa. Bây giờ Thế tử gia chán ghét Cửu công chúa như vậy, nếu ai giúp đỡ công chúa, thì người đó cũng sẽ bị hắn ghét lây đi? Nhưng lại không ngờ, vậy mà Phong Ly Dạ lại đứng lên, đi ra khỏi cửa. “Gia?” Phong Tảo sững sờ, đã muộn như vậy rồi, hắn muốn đi đâu? Phong Ly Dạ đi đến bên cạnh cửa quay đầu lại, lãm đạm nhìn hắn ta một cái: “Nếu ngươi không yên tâm, vậy đi nhìn nàng ấy đi. ”.