“Người làm cái gì vậy?” Hương Lan lao lên trước, sợ hãi tung ra một đòn tấn công Sở Khuynh Ca. Nhị Đương Gia cũng rất sợ hãi, vội vàng đỡ lấy Mục Uyên đang sắp ngã xuống đất. “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ người là gián điệp của Hắc Lang Bang?” Sở Khuynh Ca lùi về sau vài bước, tránh đòn tấn công của bọn họ, sau đó mới lạnh lùng cười nói: “Ta đường đường là công chúa của một đất nước, là lá ngọc cành vàng, ta còn cần phải làm gián điệp cho bọn sơn tặc sao?” Câu này, cũng có lý, nhưng, tại sao nàng lại đột nhiên tấn công thiếu trại chủ chứ? Mục Uyên được đỡ ngồi xuống ghế, Nhị Đương Gia muốn khai thông huyệt đạo cho hắn ta. Nhưng, thủ thuật điểm huyệt của Cửu công chúa rất đặc biệt, không phải thứ mà người bình thường có thể giải được. “Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Mục Uyên muốn phá huyệt đạo lại lần nữa, nhưng đáng tiếc, cơ thể bị thương đã không chống đỡ nổi nữa. “Nếu ta nói, ta muốn bảo vệ các ngươi, ngươi có tin không?” Sở Khuynh Ca đi tới trước mặt hắn ta, Hương Lan muốn đi qua, nhưng bị nàng lạnh lùng liếc một cái, lập tức quay về chỗ cũ. “Với tình hình của hắn ta bây giờ, ngươi vẫn muốn hắn ta lãnh đạo các ngươi đi đánh người của Hắc Lang Bang, hắn ta có thể có bao nhiêu cái mạng để cho các ngươi dày vò chứ?” “Ta…” Đương nhiên Hương Lan không muốn thấy thiếu trại chủ bị thương. Nhưng, trong sơn trại của bọn họ, chỉ có thiếu trại chủ là người có võ công cao cường nhất. Bây giờ người của Hắc Lang Bang đang ở ngay dưới chân núi, bọn họ phải làm sao? “Ta có cách, có thể giúp các ngươi diệt trừ được Hắc Lang. ” “Ngươi muốn làm gì?” Trong lòng Mục Uyên cảm thấy lo lắng, có chút dự cảm không lành. “Ngươi không phải là người trong sơn trại của bọn ta, bọn ta không cần ngươi giúp, hơn nữa, ngươi… dung mạo của ngươi rất… ngươi…” “Ngươi đang muốn nói, ta xinh đẹp như vậy, nếu bị bọn chúng nhìn thấy, nhất định sẽ bị bắt về đúng không?” Mặt Mục Uyên đỏ ửng lên, không trả lời. Đã nói khoác mà còn không biết ngượng, dám nói thẳng ra là dung mạo của bản thân mình rất xinh đẹp, nha đầu này, đúng là hắn ta mới gặp lần đầu tiên. Có phần… không biết xấu hổ. “Ha, đẹp thì nói đẹp, có gì đâu mà xấu hổ? Da mặt mỏng như vậy, làm sao có thể lãnh đạo mọi người thống nhất sơn trại chứ?” Sở Khuynh Ca vừa nói, ngón tay thon dài đã đặt trên cổ của hắn ta. Mục Uyên có chút hoảng hốt. “Đừng đi, chuyện này không liên quan gì đến ngươi, không cần ngươi đi!” “Ừm. ” Sở Khuynh Ca nhẹ nhàng đáp lại, ngón tay thon dài vuốt trên cổ hắn ta. “Ta nói, không cần ngươi đi! Có nghe không!” Mục Uyên có chút kích động, suýt nữa lại nôn ra máu. Nhưng, nữ nhân xấu xa này tìm thấy huyệt đạo mà nàng đang kiếm rồi! Trong lòng hắn ta vô cùng hoảng sợ: “Không được phép làm bậy, có nghe thấy không, không được…” Cổ vô cùng đau, đau như kim đâm, một cảm giác choáng váng lập tức kéo đến, tất cả mọi thứ trong tầm mắt của Mục Uyên, lập tức trở nên mờ mịt. Trước khi ngất đi, hắn ta vẫn cố gắng dùng chút ý thức cuối cùng, khàn giọng nói: “Đừng… đi, nguy… hiểm…” Hắn ta ngất rồi. Hương Lan và Nhị Đương Gia nhìn Sở Khuynh Ca, cảm xúc vô cùng phức tạp. Rốt cuộc, thì bọn họ có nên tin cô nương trước mặt này hay không? Bọn họ không những không quen biết nàng, thậm chí, nàng còn là người mà bọn họ bắt được. .