Khoảnh khắc chiếc mặt nạ được tháo xuống sự tức giận của Mục Uyên đã không còn. Thay vào đó là sự bối rối và tuyệt vọng. Cuối cùng Sở Khuynh Ca cũng nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt kia của hắn ta. Nửa khuôn mặt đó bị hủy hoại. Không biết trước đây trúng phải độc gì nhưng nửa khuôn mặt đó đầy sẹo, từ sau lần trúng độc trước đó độc tố để lại trên khuôn mặt ăn mòn làn da rồi dần dần thành vết sẹo. Rất… xấu. Xấu đến nỗi người bình thường không thể nào chấp nhận nổi. Sở Khuynh Ca từ từ siết chặt năm ngón tay đang cầm chiếc mặt nạ. Nàng cho rằng Mục Uyên luôn đeo mặt nạ bởi vì hắn ta giống như tên nam tử áo đen ngày đó không muốn để nàng nhìn thấy khuôn mặt thật của mình. Nhưng nàng không thể ngờ rằng hóa ra hắn ta vì sợ bản thân quá xấu xí sẽ dọa người khác sợ. Rõ ràng là nửa khuôn mặt còn lại nguyên vẹn đẹp đến nao lòng… Nàng muốn nói một câu xin lỗi nhưng chính nàng là người khăng khăng tháo mặt nạ xuống. Lời xin lỗi chẳng có nghĩa lý gì cả. Hơn nữa bây giờ bọn họ là kẻ thù. Sở Khuynh Ca đeo lại mặt nạ cho hắn ta. Mục Uyên nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên. Nhưng nàng không muốn ở lại đây thêm nữa. Kỹ thuật điểm huyệt của nàng rất lợi hại nhưng công lực của Mục Uyên vô cùng thâm hậu, muốn đột phá huyệt dạo cũng là chuyện rất nhanh chóng. Phải lập tức chạy trốn! Sở Khuynh Ca đi ra ngoài quả nhiên phát hiện bên ngoài không có người canh gác. Sở dĩ nàng không chọn ban đêm mà chọn ban ngày là vì nàng biết ban ngày lính canh chắc chắn không nghiêm ngặt bằng ban đêm. Ra ngoài mới biết hóa ra sơn trại này chẳng đẹp chút nào, nhà cửa thì tồi tàn, đằng xa xa là những dãy nhà nhưng đều là nhà tranh. Sở Khuynh Ca đi qua sân sau rồi định tìm cơ hội lẻn vào rừng núi phía sau. Nhưng không ngờ nàng vừa đi ra phía dãy nhà vẫn chưa đi qua thì nghe thấy một nhóm người đang nói chuyện trong sân. “Hương Lan tỉ tỉ, ta muốn, ta vẫn muốn. ” “Ta cũng muốn, Hương Lan tỉ tỉ, ta cũng muốn bánh hoa quế. ” “Hương Lan tỉ tỉ, ta cũng muốn!” Một đám hài tử đang vây quanh Hương Lan muốn thứ gì đó trên đĩa của nàng ta. Trái tim Sở Khuynh Ca khẽ thắt lại đó chính là chiếc bánh hoa quế mà lúc nãy nàng chê không ngon. Hương Lan khi ở cùng với đám hài tử khác hoàn toàn so với khi đối diện với nàng. Hương Lan dịu dàng giải thích: “Chỉ có từng này thôi, mọi người chia nhau, mỗi ngươi chỉ có nửa miếng. ” “Nhưng Hương Lan tỉ tỉ ta thấy tỉ lấy một miếng. ” Một hài tử ấm ức nhìn chằm chằm vào tay nàng ta. Vẻ mặt Hương Lan khó xử nàng ta cúi đầu nhìn tay mình, nàng ta muốn lấy bánh hoa quế ra nhưng lại do dự một lát rồi lắc đầu, “Không có, tỉ tỉ thực sự không có. ” Vốn dĩ nàng ta muốn lấy ra cho mọi người nhưng… trên đó có cát. “Tỉ tỉ vẫn đang làm bánh mứt táo, nếu như vị công chúa xấu xa đó ăn không hết lát nữa ta sẽ đem phần còn lại cho mọi người ăn được không?” “Hương Lan tỉ tỉ, tỉ đừng lừa bọn ta. ” “Ta không lừa mọi người. ” Cuối cùng Hương Lan cũng chia xong bánh hoa quế trong đĩa, nàng ta quay người đi về phía căn bếp đơn sơ ở sân sau. Sở Khuynh Ca nghiêng người trốn. Ngó đầu nhìn thì thấy Hương Lan đi qua nhà tranh mà nàng vừa trốn. Không ngờ Hương Lan dừng lại bên cạnh căn nhà rồi mở lòng bàn tay ra, quả nhiên trong tay có một tiếng bánh hoa quế. Nhưng miếng bánh hoa quế này không ổn, không chỉ bị cắn một miếng mà còn bị bẩn, bên trên còn có một ít cát. Nàng ta không thể để đám hài tử ăn bởi vì không làm sạch được cát dính bên trên bánh. Trái Tim Sở Khuynh Ca thắt lại. Miếng bánh mà Hương Lan cầm trên tay chính là miếng bánh lúc nãy nàng ném xuống đất sau khi cắn một miếng! Sở Khuynh Ca có nằm mơ cùng chưa từng nghĩ Hương Lan lại cẩn thận lấy cát ra rồi cuối cùng không lấy ra được nàng ta mới bỏ miếng bánh hoa quế vào miệng. Cắn một miếng rồi hài lòng tới mức suýt khóc. Nàng ta không nỡ ăn hết miếng bánh hoa quế nhỏ rồi liếm ngón tay sau đó mới nhanh chóng đi về phía phòng bếp. .