Để thiếu trại chủ… bế nàng? Nguyên một phòng người, ai nấy cũng đều trợn tròn hai mắt không dám tin! Nữ nhân này thật sự là ngoài sức tưởng tượng! Có tin đồn nói cửu công chúa trời sinh tính tình phóng đãng, thì ra… thì ra đều là thật. Sở Khuynh Ca cũng mặc kệ những người khác đang nhìn mình, đôi mắt mây của nàng lóe lên những màu sắc tuyệt đẹp, chỉ nhìn chằm chằm thiếu trại chủ. Đôi mắt của con người không lừa được kẻ khác, thiếu trại chủ này cũng chẳng phải hạng người tàn ác gì. Chỉ là không biết bắt nàng về rốt cuộc có mục đích gì? Bắt cóc, tống tiền? Sơn trại này nghèo lắm à? “Thiếu trại chủ, bế tôi chứ?” “Không…” Thiếu trại chủ tựa như bị dọa, hoảng loạn lùi lại phía sau mấy bước, cách xa nàng ra. Hương Lan tức đến độ xém cho nàng một bạt tai: “Yêu nữ…” “Sao ngươi biết ta còn cái tên khác là yêu nữ?” Mắt Sở Khuynh Ca sáng cả lên, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “Trước chúng ta biết nhau à? Sao ta không nhớ nhỉ?” “…” Mọi người lặng yên. Đầu óc có vấn đề à? Người ta mắng mà nàng còn không nghe ra? Này là ngu thật hay giả ngu vậy? Hương Lan cả đống lời đã đến đầu môi lại không chửi ra. Nha đầu chết tiệt này, ngu như heo vậy! Cuối cùng vẫn là thiếu trại chủ đưa Sở Khuynh Ca về phòng nghỉ ngơi. Có điều đêm nay hình như cửu công chúa hơi lắm mồm. “Này, chân ta thực sự mềm nhũn cả ra rồi, không phải ngươi định đỡ ta đấy chứ?” “Nam nữ thụ thụ bất thân. ” Đưa nàng về phòng đã là nhượng bộ lớn nhất của vị thiếu trại chủ này rồi. “Thôi được, vậy… Ngươi tên gì? Ta không thể cứ gọi ngươi là này mãi được đúng chứ? Nói không chừng chúng ta còn chung đụng thời gian dài nữa đấy. ” “…” Thiếu trại chủ cạn cả lời, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: “Không ở với nhau lâu nữa đâu. ” “Không phải chứ? Ta còn tưởng được chơi ở đây một thời gian nữa cơ, không phải các người tìm thế tử gia đòi tiền chuộc đấy chứ? Hắn ta vô cùng đáng sợ, các ngươi kiềm chế lại chút không là bị đánh chết đấy!” “…” Thiếu trại chủ mặt mày sa mạc lời. Ngoài ra không hiểu sao còn có chút không đành lòng. Nàng không về được nữa, bởi vì, hắn ta căn bản là không định lấy tiền thả người. Cuối cùng cũng vào đến bên trong, thiếu trại chủ quay người định rời đi. Sở Khuynh Ca vịn vào ghế, vẻ mặt oán hận: “Đến nước cũng không cho ta uống một ngụm cũng chẳng để ta thay đồ tắm rửa… Thôi được, ta cũng tắm rồi, nhưng ta muốn điểm tâm và trà, ta đói rồi. ” “…” Cửu công chúa này thật sự là không tự biết thân biết phận chút nào. Nàng đến làm tù binh không phải làm khách quý. “Cái đó, ta thích bánh quế hoa, hoa quế để sệt một chút, hơi khô, như vậy mùi hoa quế mới tỏa được hưởng nhiều nhất. ” “Phải rồi, ta muốn uống trà nấu bằng nước sương sớm, sáng mai khi mặt trời sắp bình minh, nhớ đi hướng sương. ” “…” Thiếu trại chủ cảm thấy rằng hắn ta không phải dẫn một tù binh về. Mà rõ ràng hắn ta dẫn một kẻ rắc rối về. “Còn nữa…” “Công chúa, đây không phải là điện công chúa. ” Rốt cục hắn ta cũng không nhịn được nữa nói. “Ta đã sắp chết rồi, không thể đối xử tốt với ta tốt một chút trước lúc chết được sao?” Sở Khuynh Ca ngồi xuống ghế, nằm trên tay cầm ghế, háo hức nhìn hắn ta. “Nhìn dáng vẻ của ngươi có lẽ không định lấy tiền thả người đâu nhỉ, ta rơi vào tay khim chủ hẳn phải chết không thể nghi ngờ nhỉ?” “Ngươi…” Sao ngươi biết? “Quả nhiên là ta đoán đúng rồi chứ gì. ” Sở Khuynh Ca nằm trên ghế, nhìn về góc khuất không rõ, khẽ thở dài. “Ta xinh đẹp thế này, lại còn trẻ như vậy đã phải chết rồi, không có còn chút lương tâm thì đối xử với ta tốt một chút đi. Phải rồi ngươi tên gì ấy nhỉ?” Thiếu trại chủ chần chờ một chút mới nói: “Mục Uyên. ” “Mục Uyên?” Nàng cười: “Tên hay, nhất định là một mỹ nam tuyệt sắc. ” Không ngờ ánh mắt Mục Uyên trầm xuống, vô thứ để mặt qua. Trên mặt hắt ta vẫn còn nửa chiếc mặt nạ chưa gỡ xuống, cho dù có không quay người, Sở Khuynh Ca cũng không cách nào thấy được mặt hắn ta. Nhưng hắn ta vẫn vô thức tránh đi. Sở Khuynh Ca khẽ cau mày, sau đó nhìn vẻ mặt của hắn ta, trong mắt có chút nghi hoặc. Mặt Mục Uyên lại quay qua chút: “Lẽ nào người không tò mò là ai kêu ta bắt người sao?”.