Sở Vi Vân cuối cùng cũng tỉnh lại vào giờ ngọ ngày hôm sau. Tất cả mọi người đều đến thăm nàng ta. Cả Tinh Vân uyển, khách nối liền không dứt, đông không thể tả. Ngay cả Quốc Công đại nhân nghe nói nàng ta tỉnh rồi, cũng lập tức chạy đến. Ở phủ Quốc Công, còn chưa có mấy người có tư cách có được phần vinh dự này. Chỉ là, hiện tại Sở Vi Vân trông vẫn có chút suy yếu. Cho nên, Yến Lưu Nguyệt nói mọi người về sớm chút, cho nàng ta thời gian từ từ tĩnh dưỡng. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại một mình Yến Lưu Nguyệt ở bên nàng ta. Sở Vi Vân nhìn xung quanh hồi lâu, từ đầu đến cuối đều không thấy bóng người ấy, sắc mặt nhịn không được ảm đạm đi. “Dạ ca ca vẫn còn giận con sao? Huynh ấy vẫn không bằng lòng đến nhìn con một cái sao?” Hàng lông mi dài run run, đôi mắt lập tức đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa là lăn xuống. “Con biết, con mạo muội thổ lộ với huynh ấy, nhất định là chọc giận huynh ấy rồi! Con không nên tỉnh lại. Nếu như mãi không tỉnh lại, có lẽ huynh ấy sẽ vui hơn.” “Sao có thể?” Yến Lưu Nguyệt sợ nàng ta quá đau lòng, sẽ thương tổn đến cơ thể. Khó khăn lắm mới tỉnh lại, nếu như vì quá đau lòng lại ngất đi, vậy thì phải lúc nào mới có thể hoàn toàn hồi phục? “Ly Dạ mới sáng sớm đã ra ngoài. Trong hoàng thành có chút bất thường, Quân Long Kỵ của nó đóng tại bên ngoài hoàng thành, nó phải về doanh trại xem thử.” Yến Lưu Nguyệt nắm tay nàng ta, dịu dàng nói: “Nó sẽ về ngay thôi. Một khi về rồi, tự nhiên là sẽ đến thăm con trước.” “Thật ạ?” Sở Vi Vân nước mắt lưng tròng, chớp mắt nhìn bà ta, tựa như câu trả lời của bà ta là hy vọng duy nhất của nàng ta. “Đương nhiên là thật. Đứa ngốc này, ta sẽ lừa con sao?” Phong Ly Dạ quả thật đã ra ngoài thành, đến doanh trại xem xét. Chuyện này, bà ta không có nói dối. Chỉ có điều, sau khi nhi tử trở về, người nó muốn thăm đầu tiên là ai, bà ta không nắm chắc. Yến Lưu Nguyệt không quên. Từ lúc Sở Khuynh Ca ngất đi đến trước khi nhi tử ra ngoài, người mà nhi tử luôn trông coi chính là con yêu nữ kia. Nhưng bà ta tuyệt đối không thể nói những điều này cho Sở Vi Vân biết, để tránh nàng ta khó chịu rồi tức giận, thương tổn đến thân thể. “Dạ ca ca, thật sự sẽ đến thăm con đầu tiên sao?” Khuôn mặt trắng bệch của Sở Vi Vân hơi đỏ lên, cũng nhờ vậy mà trông có vài phần huyết sắc hơn. Cả người trông cũng có chút tinh thần hơn. Yến Lưu Nguyệt thấy thế, thở dài một hơi trong lòng. “Đều là ta không tốt. Vân Nhi, ta không biết con đối với Ly Dạ…” Giờ khắc này, bà ta thật sự có vài phần bất đắc dĩ, và cả lực bất tòng tâm. “Lúc trước mặt dù biết con thích Ly Dạ, nhưng ta chỉ nghĩ chẳng qua là yêu thích của mấy đứa trẻ, cũng không xem là thật.” “Huống chi, Vân Nhi, con biết Phong gia chúng ta và hoàng thất… có một ít hiểu lầm.” Mặc dù bà ta đã nhận định Sở Vi Vân là người một nhà, nhưng ở trước mặt Sở Vi Vân, có một số lời vẫn không thể nói quá rõ ràng. Yến Lưu Nguyệt nói nhỏ: “Ta không hy vọng con trộn lẫn quan hệ của Phong gia và hoàng thất vào. Con là huyết mạch duy nhất mà Nam Tinh lưu lại trên đời này. Ta không muốn để con có bất kỳ nguy hiểm gì.” “Dì Nguyệt, ý của dì là, dì, dì không đồng ý con và Dạ ca ca ở bên nhau sao?” Sở Vi Vân nghe thế, khuôn mặt không dễ gì mới hồi phục lại chút hồng hào, chớp mắt đã trở nên trắng bệch. Nàng ta kích động đến run cả tay: “Dì Nguyệt, đừng, đừng đuổi con đi! Đừng mà!” “Vân Nhi, con đừng kích động. Sao ta có thể đuổi con đi chứ?” Yên Lưu Nguyệt lập tức nắm chặt tay nàng ta. Đôi tay nhỏ nhắn lạnh ngắt, không hề có độ ấm. Bà ta nắm mà trái tim như thể bị nhéo đau! “Vân Nhi, con yên tâm. Bây giờ dì Nguyệt đã nghĩ rõ ràng, cũng biết con muốn thứ gì. Thứ con muốn, dì Nguyệt nhất định sẽ nghĩ cách, dành cho con!”.