Nàng thế mà lại đứng trên ngọn cây! Làm sao có thể như thế? Nữ nhân này! Nàng là quái vật! Phong Tứ bị kinh ngạc triệt để. Ngay cả Phong Ly Dạ đang đứng cách đó không xa cũng nheo mắt lại nhìn cảnh tượng này. Nữ nhân này, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Nhưng không ai biết rằng, Sở Khuynh Ca đang đứng trên ngọn cây lúc này là đã dùng hết tất cả năng lực của mình. Bởi vì nàng đang sốt cao, tự mình sờ thử một chút, đã gần bốn mươi độ. Thật sự là lãng phí thời cơ tốt như thế này. “Phong Tứ, thân thể ta khó chịu, ta sắp ngã xuống. ” … Phong Tứ trợn mắt há mồm, chưa bao giờ thấy qua có người đang đứng trước nguy hiểm mà còn có thể trấn định như thế. Nàng thật sự ngã xuống. Như diều đứt dây. Phong Tứ vô thức đưa hai tay ra đón lấy. Lần này Cửu Công chúa hoàn toàn không còn sức lực, cả người mềm yếu, tự nhiên không thể xoay người xuống từ lòng bàn tay hắn ta như lúc nãy nữa. Phong Tứ còn chưa kịp suy nghĩ là sẽ đón Công chúa với tư thế nào mới có thể giảm khả năng tiếp xúc của hai người đến mức thấp nhất có thể. Trong lúc hắn ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được một cơn gió lạnh lướt đến! Có người! Có người có thể đến gần như thế nhưng lại không bị hắn phát hiện, trong thiên hạ này, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. “Thế tử gia!” Phong Tứ sững sờ, hai tay đã vươn ra bèn lập tức thu hồi lại. Hắn ta chột dạ một cách khó hiểu. Sở Khuynh Ca mê man, rõ ràng đã rơi vào lồng ngực của một ai đó. Cái ôm này có hơi lạnh. Mí mắt nàng có chút nặng, ngay cả mở mắt ra cũng lười. Toàn thân rét run phát sốt, khó chịu không nói ra được. Quá mệt mỏi! “Phong Tứ, thả ta xuống, để ta nghỉ ngơi một chút. ” Nàng nghĩ rằng nghỉ một chút có lẽ sẽ khá hơn. Một lát nữa còn có thể luyện thêm một lần. Nàng đã bắt được kĩ thuật ngưng tụ chân khí, chỉ cần luyện thêm vài lần, nhất định có thể đứng vững trên ngọn cây. Lần sau có thể bắt đầu luyện đứng trên nước. Thế nhưng tại sao Phong Tứ lại không nói lời nào? Lông mi dài mảnh của Sở Khuynh Ca có hơi run lên, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là gương mặt mây đen dày đặc, trầm như bầu trời đen trên đỉnh đầu. Trong lòng Sở Khuynh Ca xiết chặt lại, vô thức đẩy hắn ra: “Buông ra!” Phong Ly Dạ thật muốn ném nàng xuống đất. Nhưng hắn thuyết phục mình. Nữ nhân này toàn thân nóng rực, sắc mặt trắng như tờ giấy! Đều đã bệnh đến mức này mà còn dám vào rừng luyện võ với Phong Tứ, điên rồi à? “Phong Tứ đâu?” Sở Khuynh Ca muốn giãy dụa trong lòng hắn. Nhưng trong cánh rừng này đã không còn bóng dáng Phong Tứ. Sắc mặt Phong Ly Dạ trầm xuống, hàn khí trong nháy mắt tăng vọt. “Ngươi cần hắn ta?” “Ta không cần hắn ta, chẳng lẽ cần ngươi?” Bệnh thì bệnh thật, nhưng không trở ngại nàng cãi nhau với người khác. Không hiểu nổi, chính là muốn cãi nhau với hắn. “Ngươi không cần đi cùng Vân muội muội của ngươi sao?” Phong Ly Dạ không nói gì, hắn đi cùng với ai, không đến phiên nàng quản. Vẫn ôm nàng như cũ, cất bước đi về phía lối ra của rừng cây. Sở Khuynh Ca nổi giận, nàng dùng sức đẩy lồng ngực của một cái: “Buông ra! Ta còn có việc! “Phong Tứ đã đi rồi. ” Nàng còn có thể có chuyện gì?. ||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời ||||| Hắn đây là đang oán giận ai thế? Nữ nhân này thích thân cận với ai thì thân cận, có liên quan gì đến hắn đâu? Sở Khuynh Ca cười lạnh, lập tức chế giễu lại: “Không sai, ta ghét bỏ ngươi đấy, bởi vì ngươi dơ bẩn, ngươi ôm qua những nữ nhân khác, đáp án này, Ly Thế tử có hài lòng không?”.