Trong mắt Lý Thiên Lạc hơi có chút thất vọng, tuy nhiên cũng hiểu đồng thời còn có chút bội phục Lăng Tiêu, biết rằng hắn chỉ trong phút chốc đó đã nhìn thấu được bản chất của việc này. Làm một tướng quân cầm binh quyền của đế quốc nên trước mắt Lăng Thiên Khiếu không có khả năng nghiêng về bất cứ phương nào!

Nếu như ông ngang nhiên lên tiếng ủng hộ một phương nào thì nhất định sẽ gây nên sóng to gió lớn.

Hơn nữa theo như trước mắt mà nói, thái tử có nhiều phe cánh, kế vị gần như đã ngã ngũ. Mấy năm nay tuy rằng Quốc vương bệ hạ vẫn luôn nắm giữ quyền lực nhưng hơn phân nửa nhóm quyền thần đều đã hướng về phía thái tử từ lâu. Dù sao quốc vương tương lai của quốc gia này sẽ là thái tử. Nếu không kịp thời chiếm một vị trí nhỏ bên cạnh thái tử kia, sau này không có vị trí thì mất nhiều hơn được.

Tuy rằng Lăng Tiêu không quan tâm tới triều chính của đế quốc nhưng không có nghĩa là hắn không biết việc này. Sau khi hắn biết La Thiên chính là Lý Thiên Lạc thì phản ứng đầu tiên của Lăng Tiêu chính là: người này tiếp cận mình với động cơ không trong sáng. Thậm chí trong lòng hắn dâng lên một cảm giác chán ghét nồng đậm. Không ai thích bị lợi dụng. Hắn lại càng không thích!

Cũng may thái độ La Thiên rất thành khẩn khiến Lăng Tiêu cũng tin hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhưng hiểu thì cứ hiểu nhưng hiện tại Lăng Tiêu liền thổ lộ tâm tình cùng hắn như bằng hữu tri tâm thì khẳng định là không có khả năng. Mặc kệ mục đích mà La Thiên tiếp cận mình là gì, cho dù là đơn thuần muốn kết giao bằng hữu thì người khác cũng sẽ không nhận thấy như vậy.

Duy trì khoảng cách thích hợp là có lợi cho cả hai. La Thiên đương nhiên cũng rõ, hôm nay hắn tiết lộ thân phận này cho Lăng Tiêu nên trong lòng hắn cũng luôn thấp thỏm. Trông thấy thái độ này của Lăng Tiêu trái lại còn làm hắn yên tâm. Ít nhất phản ứng của Lăng Tiêu có thể nhìn ra thái độ của tướng quân Lăng Thiên Khiếu: đó chính là công bằng, không nghiên về phe nào!

Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, hai người liếc nhau, Lăng Tiêu lạnh nhạt nói:

- Tiến vào.

Cửa vừa mở ra, một trung niên mở cửa tiến vào, lúc nhìn thấy La Thiên, ánh mắt liền co rút lại sau đó khôi phục lại bình thường hướng về phía hai người ôn hòa nói:

- Mạo muội đến đây quấy rầy, xin hai vị thứ lỗi! Tại hạ là Phó thống lĩnh quân phòng vệ Cổ Đồng của thị trấn Tạp Mai Long. Hôm nay em trai của vợ tại hạ đụng chạm với hai vị nên hắn đã bị tại hạ giáo huấn. Hiện tại đặc biệt đến đây thay mặt cái thứ không nên thân kia xin lỗi nhị vị!

Lăng Tiêu cùng La Thiên đều không kinh ngạc vì Cổ Đồng có thể tìm được phòng mình. Làm đầu sỏ chân chính của thị trấn Tạp Mai Long, nếu hắn tìm không thấy hai người bọn mình thì đó mới gọi là chê cười.

La Thiên biết Lăng Tiêu không muốn nói chuyện, lạnh nhạt gật gật đầu, có chút ngạo nghễ nói:

- Nếu Cổ thống lĩnh tự mình đến đây thì chuyện này coi như kết thúc. Ngươi cũng biết quý tộc chúng ta thông thường không vui vẻ gì đi chấp nhặt cùng bình dân.

Cổ Đồng cười rồi cúi đầu khom lưng nhưng trong lòng từ lâu kinh hãi mà chảy ra một thân mồ hôi lạnh, cả người cúi thấp xuống. Ở thị trấn Tạp Mai Long này một năm có bốn mùa đều thuộc nhiệt đới. Lâu lắm rồi Cổ Đồng không thử qua cảm giác lạnh giá.

Hắn may mắn gặp qua Nam Phương Vương một lần mà con trai lúc ấy của Nam Phương Vương đang đứng trước mặt hắn. Tuy nhiên, lúc đó con trai của Vương gia còn nhỏ, chỉ hơn mười tuổi. Thời gian trôi qua mấy năm, con trai của Vương gia thoạt nhìn càng thêm thành thục vững vàng, bộ dáng lại không biến hóa quá lớn cho nên Cổ Đồng mới bị kinh ngạc đến ngây người. Trong lòng hắn lại thống hận cậu em vợ rác rưởi gây tai họa kia không thôi. Nếu như bị tên rác rưởi kia làm hỏng đại sự thì giết hắn cũng không đủ để hả giận!

May mắn, thoạt nhìn con trai Vương gia này từ lâu đã không còn nhớ một tiểu nhân vật như hắn.

Trong lòng nghĩ, Cổ Đồng khiêm cung cười sau đó lại nói vài lời khách sáo tỷ như hắn vẫn ngưỡng mộ Học viện Đế quốc vân vân. Sau khi chờ hắn cáo từ rời đi thì vẻ tươi cười trên mặt La Thiên dần dần thu vào, đứng lên hướng về phía Lăng Tiêu thi lễ nói:

- Lăng Tiêu huynh đệ, ta còn có một số việc muốn đi xử lý, tạm thời cáo từ!

Lăng Tiêu gật gật đầu, nói:

- Không tiễn!

La Thiên xoay người vội vã đi ra cửa. Một lát sau Isa đến đây, có chút kỳ quái hỏi Lăng Tiêu:

- Lăng Tiêu ca ca, muội thấy La Thiên có nhiều tâm sự mà sao đã gọi Karin đi sớm thế? Đúng rồi, Lăng Tiêu ca ca, muội cảm thấy làm sao đó…… Karin cùng La Thiên có chút là lạ nhỉ?

- Vì sao?

Lăng Tiêu ra dấu bảo Isa ngồi xuống sau đó rót cho nàng chén nước. Isa cười với khuôn mặt ửng đỏ rồi nói cảm tạ.

Sau đó nói:

-Chung quy muội cảm thấy trong bọn họ dường như….. Như thế nào cũng không giống người yêu nhỉ.

Nói xong hơi hơi cúi đầu rồi lại nói:

- Có lẽ muội đa tâm rồi.

Lăng Tiêu thản nhiên cười cười:

- Chuyện đó không quan hệ gì với chúng ta. Muội nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta phải đi vào thảo nguyên Lưỡng Hà, điều dưỡng đầy đủ tinh thần mới được!

- A… Được, Được!

Nghe thấy chữ nghỉ ngơi này, Isa dường như nghĩ tới cái gì, đỏ mặt rời khỏi phòng Lăng Tiêu.

Đèn trong phòng đã bị Lăng Tiêu tắt đi, đứng ở trước cửa sổ nhìn về nơi rất xa. Ngọn đèn sáng rực trong đêm ở thị trấn Tạp Mai Long thậm chí làm cho người ta nhìn không rõ những ngôi sao trên bầu trời, ánh đèn chiếu ra thật xa.

Trong lòng Lăng Tiêu hơi thở dài một tiếng, vứt bỏ những chuyện tình hỗn loạn, tĩnh tâm lại để diễn luyện nhiều bộ kiếm thuật trong đầu, sau đó chậm rãi đi ngủ.

Dạ Kiêu vẫn không thấy mặt, Lăng Tiêu cũng không quản hắn. Sáng sớm hôm sau thức dậy thu thập xong, đội ngũ hơn một ngàn người nhanh chóng hướng ra ngoài thị trấn Tạp Mai Long tiến về thảo nguyên Lưỡng Hà.

Không ít kẻ mạo hiểm vừa gặp đoàn rầm rộ này phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một đội hình thật dài với những nam nữ thiếu niên trong những bộ trang phục tốt nhất của kẻ mạo hiểm, đi qua bên mình làm cho bọn họ có loại cảm giác thực buồn cười.

Trang bị mạo hiểm trên người bọn họ không phải mấy trăm kim tệ thì căn bản là không thể mua nổi, có vẻ toàn được võ trang tới tận chân răng. Cả đám đều cực kỳ giống kẻ phá gia chi tử khiến cho những tên mạo hiểm mặt mày bẩn thỉu, ăn mặc rách nát đang nhìn bọn họ tới chảy nước miếng, đồng thời cũng không kìm nổi muốn hỏi đàn búp bê này thật sự đến mạo hiểm sao?

Nhưng rất nhiều học sinh quý tộc đều vênh váo tự đắc, sợ người khác không biết thực lực bọn họ tựa như rất mạnh mẽ, giống như một con gà trống nhỏ vừa chiến thắng, mà chỉ thiếu là không viết chữ kiêu ngạo ở trên mặt.

Điều này khiến cho không ít kẻ mạo hiểm thực lực hùng mạnh nhìn thấy mà trong lòng cười lạnh. Làm mạo hiểm mà vênh váo đều là đứa ngốc! Không sứt đầu mẻ trán mới là lạ!

Thực sự họ cho rằng bên trong thảo nguyên Lưỡng Hà không có ma thú cường đại sao?

Tuy nhiên những đoàn mạo hiểm này tuyệt đối sẽ không có lòng tốt nhắc nhở bọn họ. Không ném thêm đá khi thấy người gặp nguy thì đã là kẻ mạo hiểm thiện lương rồi.

Đội ngũ hơn một ngàn người thoạt nhìn thì rất khổng lồ nhưng trên thực tế bọn họ không khác nhau lắm so với một đám kiến đi vào thảo nguyên Lưỡng Hà.

Trước khi đi, họ đã được tuyên bố quy tắc rèn luyện là có thể tùy ý tổ đội, nhưng cố gắng đừng đi quá xa khoảng cách đại bộ đội. Dù sao trong thảo nguyên này cũng ẩn chứa vô số nguy hiểm. Đồng thời cũng nhắc lại một lượt về chế độ rèn luyện: Trong quá trình rèn luyện nếu bởi vì mình rời xa đội ngũ mà phát sinh bất cứ nguy hiểm nào thì học viện không chịu trách nhiệm!

Đúng vậy, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình cho dù bọn họ là quý tộc!

Thượng Quan Vũ Đồng cùng Tiêu Lâm làm tổng tiên phong trong lần rèn luyện này, phân phát xuống cho mọi người bản vẽ nhiệm vụ trong đó cao nhất chẳng qua là Ma thú bậc hai. Mà trên bản vẽ của mỗi tổ đều vẽ vài loại hình dáng thảo dược bình thường, nói là tìm được những thảo dược này sẽ cho thêm điểm.

Trên thực tế, ngoại trừ Thượng Quan Vũ Đồng cùng Lăng Tiêu, mọi người cũng không biết, những cây thảo dược đó mới là nguyên nhân thực sự để bọn họ rèn luyện lần này!

Bởi vì là tổ đội tự do nên Lăng Tiêu cùng Isa, La Thiên cùng Karin, cùng với Thượng Quan Vũ Đồng còn có Long Tường, sáu người hợp thành một đội ngũ. Vốn không ai dự định cùng Long Tường một tổ, tuy nhiên hắn dường như quyết định chủ ý bám lấy Thượng Quan giáo sư. Làm đồng sự, Thượng Quan Vũ Đồng lại không thể thật sự nói quá căng với Long Tường, cũng chỉ có thể ngầm đồng ý.

Mà theo hình dạng của thảo nguyên Lưỡng Hà, hơn một ngàn người cũng trải ra rất rộng. Khoảng cách mỗi một tổ đều rất xa nhưng thật ra có thể thông qua kêu gọi để liên hệ. Cỏ tranh mọc mênh mông ở bên trong thảo nguyên, thật ra cho dù khoảng cách xa mấy thước cũng có thể nhìn không thấy đối phương!

Những học sinh quý tộc gà mờ mạo hiểm đến bây giờ còn có thể duy trì hưng phấn cao độ là một kỳ tích không nhỏ!