Nhóm dịch: Võ Gia Trang

g Độ Vũ - Lương sơn bạc

Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu đột nhiên bao phủ lấy con rắn nhỏ. Một luồng tinh thần lực cực mạnh bao bọc con rắn, sau đó lại bắt đầu thấm vào trong theo những lớp vảy nhỏ trên cơ thể nó.

Đến lúc này con rắn đen mới trở nên luống cuống, nó vừa sợ vừa giận nói:

- Ngươi dám làm vậy, ta sẽ không tha cho ngươi!

Lăng Tiêu cũng không nói nhiều, trong nháy mắt luồng tinh thần lực khổng lồ đã chiếm lấy tinh thần thức hải của con rắn nhỏ này.

Điều làm Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc không ngớt chính là tinh thần thức hải của con rắn nhỏ này rất khổng lồ. Nếu không phải Lăng Tiêu đã đạt đến cảnh giới Hợp Thể Kỳ đỉnh phong thì căn bản không thể khống chế tinh thần thức hải của con rắn nhỏ này dễ dàng như vậy được.

Lúc này con rắn nhỏ cũng cảm giác được hình bóng tử vong đang bao phủ trên đầu. Nó cho dù cuồng ngạo cũng có thể hiểu được chính mình đã chọc giận đến cường giả chân chính.

Đoạt Hồn Cương này mấy vạn năm nay chưa có cường giả thật sự đi qua nên con rắn không kìm được phải cảm thấy kiêu ngạo. Nó cho rằng tám trăm dặm trong Đoạt Hồn Cương là thiên hạ của mình.

- Ngươi đừng giết ta, ta, ta nói cho ngươi biết một bí mật động trời!

Giọng nói của con rắn trở nên trôi chảy hẳn lên, trong âm thanh nịnh nọt còn mang theo vài phần sợ hãi.

- Bí mật? Ngay cả một con rắn nhỏ đoạt xá linh hồn nhân loại, ăn tươi nuốt sống rất nhiều thiên tài địa bảo và càng tu luyện càng nhỏ mà cũng có bí mật sao?

Trên mặt Lăng Tiêu mang theo một nụ cười châm biếm, dưới khả năng quan sát mọi thứ của luồng tinh thần lực khổng lồ thì tất cả bí mật của con rắn đen giống như bị phơi ra ngoài ánh sáng, không thể che dấu được bất kỳ điều gì.

- Ngươi, ngươi đều đã biết rồi sao?

Giọng nói già nua của con rắn lại trở nên vừa sợ vừa giận, nó cuồng loạn rống lên:

- Ngươi có biết làm thế này rất mất đạo đức không?

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua người thanh niên đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, hắn cười lạnh nói:

- Ngươi có biết mình là một ma thú cường đại mà há mồm cắn một người phàm nhân là rất mất đạo đức không?

- Ta không phải là ma thú!

- Vậy sao ngươi lại cắn hắn?

- Hắn…Hắn tiến vào địa bàn của ta… ….

Giọng nói già lão dần trở nên yếu ớt, nhưng sau đó lại tức giận nói:

- Nhưng cường giả loài người cũng có lãnh địa riêng. Nếu người khác tự tiện xông vào lãnh địa của ngươi…Ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?

Trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một nụ cười mỉa mai:

- Chỉ là một phàm nhân mà thôi, ngươi sẽ không tưởng rằng hắn muốn hái thiên tài địa bảo chính mình đang bảo vệ đấy chứ? Còn nói mình không phải là ma thú à!

- Bản tôn chính là thiên thần chuyển thế!

Con rắn đen lại nổi giận há miệng hướng về phía Lăng Tiêu rồi lộ ra một hàm răng bén nhọn. Nhưng Lăng Tiêu lại cảm thấy sự thị uy của nó lúc này quả thật là ấu trĩ đến nực cười.

- Vậy thì sao?

Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình thản nói.

- Nếu ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết phương pháp thành thần! Hừ! Ta cũng không lừa ngươi, từ sau Thần Chiến, Thánh Vực này cũng không có người nào phi thăng lên Thần giới được đúng không? Nếu ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân!

- Ta không có hứng thú biết điều đó!

Lăng Tiêu bóp vị trí trái tim của con rắn đen nói:

- Hơn nữa ngươi lại đang nói dối, mấy vạn năm trước ngươi mới thức tỉnh linh hồn, căn bản là cái gì cũng không biết! Ngươi chỉ có một tác dụng với ta…Thấy thanh kiếm này của ta không?

Lăng Tiêu dùng tay trái nắm chặt lấy con rắn, tay phải lại cầm lấy Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm:

- Đem ngươi luyện hóa sau đó dung nhập vào trong thanh kiếm này, đó là kết cục của ngươi!

- Ầm!

Trên người con rắn màu đen đột nhiên truyền ra một tiếng nổ, nó hung hăng giãy ra khỏi tay Lăng Tiêu. Cơ thể nhỏ bé của nó lập tức trở nên to lớn rất nhiều lần, trong nháy mắt đã trở thành một con rắn khổng lồ dài trên trăm thước rộng hơn mười thước, một nửa cơ thể nó đang ngóc lên. Nó mở rộng cái miệng lớn như chậu máu để thè ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, cặp răng nanh sắc bén giống như những thanh cự kiếm.

Trên trời phong vân lập tức biến sắc, rất nhiều mây đen nhanh chóng được sinh ra rồi cuồn cuộn vận chuyển. Bên trong mây đen có rất nhiều tia chớp tử sắc như ẩn như hiện, tuy không có bất kỳ tiếng sấm sét nào nhưng cũng sinh ra trong lòng người ta một luồng uy áp khổng lồ.

Trong mắt Lăng Tiêu lóe lên một luồng sáng giảo hoạt:

- Không bức ngươi đem thực lực mạnh nhất ra, thì sao có thể luyện hóa được.

Khi giọng nói của Tiểu Yêu vang lên trong đầu Lăng Tiêu, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Yêu Huyết Hồng Liên Kiếm hấp thu máu huyết của ma thú cường đại. Nhưng đó đã là chuyện của hơn trăm năm trước, đây lại là lần đầu tiên chính miệng nó yêu cầu muốn hấp thu năng lượng của con rắn.

Tiểu Yêu tuy không phải là pháp bảo bản mệnh của Lăng Tiêu, nhưng trong suy nghĩ của hắn thì thà để pháp bảo bản mệnh hao tổn chứ không muốn nhìn thấy Tiểu Yêu thụ thương.

Mà những cường giả trong Thánh Vực rất nhiều, cũng có rất nhiều pháp bảo được lưu lại từ thời Thần chiến, khi Lăng Tiêu xuất hiện thì ồn ào hiện thế. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ chuyện năm xưa có liên quan đến kiếm linh khi mình xuất kiếm.

Bởi vì pháp bảo và chủ nhân phải dựa vào tâm linh, là mối liên hệ tinh thần lực. Nếu nó là một vật chết thì đừng nói là trăm năm, cho dù là một nghìn năm hay một vạn năm cũng chẳng có người nào sử dụng được.

Thỉnh thoảng có người sử dụng pháp bảo, sợ rằng chính hắn cũng không biết. Mỗi lần tinh thần lực của hắn sinh ra sự cộng hưởng với pháp bảo, sau đó mới có thể sử dụng được nó.

Nhưng Lăng Tiêu cũng phải thừa nhận trong Thánh Vực quả thật là có nhân tài! Giống như tên Thanh Loan, một người có thể sử dụng tất cả các loại pháp bảo, quả thật là một bảo khố di động.

Nghĩ đến Thanh Loan, Lăng Tiêu nhịn không được sinh ra vài phần mong đợi có thể gặp lại hắn.

Lúc này Triệu Dũng cũng đã tỉnh lại, hắn kinh hoàng nhìn con mãng xà khổng lồ trên đầu, lớp vảy màu đen của nó nhìn cực kỳ quen mắt. Nhưng cho dù sức tưởng của hắn có phong phú cở nào cũng sẽ không ngờ con mãng xà này lại chính là con rắn đen nhỏ vừa cắn hắn bị thương lúc nãy.

Có lẽ đây là bà con của con rắn nhỏ lúc nãy, Triệu Dũng nhịn không được lại co người thành một khối, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là quá nguy hiểm, sợ rằng hôm nay mình trốn không thoát rồi, chắc chắn sẽ trở thành món ngon vào bụng con mãng xà này.”

Triệu Dũng lại nhìn thoáng qua vị cao nhân bên cạnh theo bản năng, hắn đột nhiên phát hiện trên khóe miệng người kia có một nụ cười…Một nụ cười châm biếm.

Triệu Dũng dụi dụi mắt, hắn muốn xác định mình không phải nằm mộng. Đối diện với một con mãng xà khổng lồ như vậy thì trời đất cũng phải biến sắc, mà vị ân công vừa mới cứu mình một mạng kia lại không sợ hãi sao? Triệu Dũng đột nhiên nhớ tới vết thương trên cánh tay phải của mình, vì hắn vừa dụi mắt bằng chính cánh tay phải.

Hắn lại đột nhiên phát hiện vết thương trên cánh tay phải… Lại… Rất tốt! Hơn nữa hắn cảm thấy cả người tràn đầy lực lượng, khỏe như một con trâu.

Đúng lúc này, cơ thể cự mãng đột nhiên chuyển động.

Tất cả đất đá trong trời đất đều ùn ùn phóng thẳng về phía Lăng Tiêu.

Triệu Dũng cảm thấy kinh hãi, vừa rồi khi hắn vừa định mở miệng nhắc nhở ân công cẩn thận thì lại cảm thấy một luồng lực lượng nhu hòa giống như lực lượng vừa rồi đã nâng đỡ hắn, trong nháy mắt lực lượng này đã đưa hắn đến một vị trí cách đó cả mấy nghìn thước. Khi hắn có phản ứng, lại nhìn thấy ân công bay lên bầu trời chiến đấu với con mãng xà khổng lồ.

- Thiên thần phù hộ… Ân công giết chết con đại xà gian ác kia!

Triệu Dũng nhắm mắt lại rồi quỳ trên mặt đất, bộ dạng hắn hết sức tiều tụy rồi liên tục lẩm bẩm:

- Thiên thần phù hộ… ….

Triệu Dũng cảm thấy không biết vì sao hắn càng cầu khấn thì con mãng xà màu đen kia lại càng nóng nảy, hầu như là điên cuồng tấn công Lăng Tiêu.

Lúc này Triệu Dũng dần bị hấp dẫn bởi cuộc chiến, miệng hắn ngừng cầu khẩn. Hắn thấy con mãng xà kia đã bình tĩnh hơn một chút.

Nhưng tất cả chỉ là cảm giác của hắn mà thôi, bởi vì từ đầu đến cuối con mãng xà kia đều điên cuồng tấn công Lăng Tiêu.

Vẻ mặt Lăng Tiêu vẫn bình tĩnh né tránh những đợt tấn công của con mãn xà, trong lòng thầm nghĩ: “Con động vật máu lạnh chết tiệt, máu nóng thêm chút nữa, nóng máu thêm chút nữa đi! Hãy để cho tên thanh niên kia tiếp tục cầu khẩn, ha ha!”

Hắc sắc cự mãng cũng dần phát hiện ra điều bất thường, thực lực của người thanh niên này mạnh đến mức làm nó phải hoảng sợ. Nó nhịn không được phải ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, đột nhiên trong đám mây đen dày đặc ở phía sau bắn ra một luồng hào quang bạch sắc vừa rộng vừa sáng. Luồng hào quang kia chiếu lên đất đá trên đỉnh núi, ngọn núi lập tức sụp đổ ầm ầm.

Mặt đất dưới chân cũng bắt đầu ầm ầm rung chuyển.

các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé

cám ơn trước

Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng

Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương