Bên trong mảnh vỡ Thánh Bia ẩn chứa năng lượng vô cùng lớn. Nếu không phải tự mình luyện hóa thì không thể tin được!

Chỉ một mảnh Thánh Bia vỡ nhỏ bằng móng tay không ngờ có thể chữa trị hoàn toàn những tổn thương trên mình Yêu Huyết Hồng Liên kiếm. Còn Lăng Tiêu thì dùng hẳn một miếng to bằng bàn tay!

Lúc trước ở Cấm địa của Thần, Thánh Bia cao hơn trăm thước bị Lăng Tiêu chiếm hơn phân nửa! Những người khác tuy cũng ý thức được mảnh vỡ của Thánh Bia là bảo vật hữu dụng nhưng không có bản lĩnh luyện hóa như Lăng Tiêu nên thứ đồ này vào trong tay đám người đó cũng chỉ là phế liệu thôi!

Cho dù có luyện kiếm sư cao cấp lấy được thứ này, miễn cưỡng đem luyện hóa, cũng căn bản không khống chế được năng lượng khổng lồ như vậy, khả năng xảy ra nổ mạnh là vô cùng lớn.

Cho nên nói, vận khí của Lăng Tiêu thật sự là không tồi. Lăng Tiêu ngồi ở phía sau thác nước, tiếng nước rơi đập vào đá vang lên ầm trời, hoàn toàn che dấu tất cả hành động của hắn.

Cho đến bây giờ, Lăng Tiêu vẫn không hiểu Thánh Bia làm từ thứ gì, phi kim phi thiết (CBRO: không phải vàng không phải sắt, ta để nguyên cho hay), cứng rắn vô cùng. Lăng Tiêu từng thử dùng kiếm chém nhỏ một mảnh vỡ ra, phát hiện căn bản không làm được.

Một tu sỹ cảnh giới Phân Thần kỳ cường đại không ngờ không làm sứt mẻ chút nào. Nếu không phải Lăng Tiêu có bí pháp luyện khí mà chỉ dùng lửa thường của thế gian để luyện hóa e là không được.

Sau khi luyện hóa, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm dung nhập mảnh vỡ của Thánh Bia tỏa ra hào quang rực rỡ. Trên thân kiếm năng lượng chậm rãi chuyển động. Thân kiếm hoàn toàn biến thành màu đỏ hồng, khôi phục bộ dáng ban đầu. Hai bên thân kiếm có một lằn đen chạy dài từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, đó là hai đường huyết mạch rất nhỏ bé. Hơn nữa Lăng Tiêu thậm chí còn cảm giác được xung quanh hai đường huyết mạch này có một cỗ lực lượng kì dị. Còn cỗ lực lượng kì dị này đến tột cùng là có tác dụng gì thì phải để ngày sau thử lại.

Lập tức, Lăng Tiêu đem Hàm Hàn bảo đỉnh, Phệ Hồn Ma Võng và chín trăm chín mươi chín thanh Hàn Thiết đoản kiếm toàn bộ luyện hóa một lần nữa. Ba kiện pháp bảo sau khi luyện hóa uy lực tăng cao vô cùng, hoàn toàn khác hẳn trước kia. Lăng Tiêu thầm nghĩ: “Mọi người bắt đầu quen với pháp bảo trên người mình. Bây giờ đột nhiên phát hiện uy lực của chúng tăng thêm vô số lần, không biết có kinh ngạc hay không?”

Khẽ cười một cái, sau đó lấy Liệt Thiên Kiếm ra. Liệt Thiên Kiếm vốn dĩ là vật của Tương gia. Tại đại hội Nam Châu Lăng, Tiêu đoạt được từ trong tay Tương Phúc. Vốn muốn trả lại cho Tương Vân Sơn nhưng Tương Vân Sơn nhất định không chịu. Lý do hắn đưa ra khiến Lăng Tiêu không thể nào phản bác. Thứ nhất, hắn đã không còn là người của Tương gia. Tuy rằng vẫn mang họ Tương nhưng đã chẳng còn chút liên quan nào với Tương gia, thế lực cao nhất Nam Châu. Thứ hai, thanh kiếm này vốn cũng chẳng phải là của hắn, mà là của Tương gia! Cho nên sau khi Lăng Tiêu đọat được chính là chiến lợi phẩm của Lăng Tiêu!

Không thể thuyết phục Tương Vân Sơn, Lăng Tiêu đành phải tạm thời cất giữ Liệt Thiên Kiếm. Thật ra Liệt Thiên Kiếm cũng là một thanh cực phẩm bảo kiếm. Thậm chí một số điểm còn lợi hại hơn so với Yêu Huyết Hồng Liên kiếm trước khi luyện hóa thêm một lần nữa. Nhưng đối với Lăng Tiêu mà nói, hắn vẫn thích Yêu Huyết Hồng Liên kiếm hơn!

Thục Sơn kiếm tu nếu không có gì bất ngờ cả đời sẽ không đổi kiếm!

Bất kể kiếm đó là cao cấp hay bình thường, kiếm chính là sinh mạng thứ hai của bọn họ, là đồng bọn thân cận nhất của bọn họ. Kiếm sẽ mang đến cho bọn họ vinh quang, làm bạn cùng họ mãi mãi cho đến vĩnh hằng!

Cho dù chết, bọn họ và kiếm sẽ chôn cùng nhau!

Nếu trong chiến đấu bị hủy có thể vì kiếm mà lập một toàn kiếm trủng (mộ kiếm). Đây chính là cách đối đãi với kiếm của mình của Thục Sơn kiếm tu. Điều này thậm chí đã trở thành một loại truyền thống, một loại tinh thần có tính kế thừa!

Năng lượng trong mảnh vỡ Thánh Bia tuy rằng vô cùng khổng lồ nhưng đáng tiếc với Huyền Thiên mà nói chẳng có chút tác dụng nào cả! Hơn nữa, Huyền Thiên dường như không gì không biết lại chẳng biết gì về thứ đồ này. Cho nên, Huyền Thiên cũng chỉ có thể chọn cách tự mình chậm rãi tu luyện để khôi phục. Trải qua mấy trận chiến đấu, giữa Huyền Thiên và Lăng Tiêu dường như đã hình thành một loại tín nhiệm kỳ lạ.

Nếu Lăng Tiêu có nguy hiểm, Huyền Thiên nhất định sẽ không chút do dự xông ra ngoài. Bởi vì Huyền Thiên rất rõ ràng, trên đời này, muốn tìm được người thứ hai tu luyện giống như Lăng Tiêu gần như không có khả năng! Hắn đã chờ đợi rất nhiều năm, không muốn lại chờ đợi. Chỉ có ở bên cạnh Lăng Tiêu, Huyền Thiên mới có thể nhanh chóng khôi phục thực lực bản thân.

Sau khi Lăng Tiêu đem tất cả pháp bảo luyện hóa một lần nữa, lại cùng phân thân ở một chỗ tu luyện thật lâu. Phân thân của Lăng Tiêu và bản thân hắn đều không phải là thánh nhân trong truyền thuyết có phân thân tính cách độc lập, cho nên giữa hai bên tự nhiên cũng không có gì cần phải nói.

Kể từ đó, thời gian lặng lẽ trôi qua một tháng.

Đan dược lúc trước Lăng Tiêu để lại cho Tương Vân Sơn cũng sắp xài hết. Mà trong khoảng thời gian từ đó đến nay, người tới tìm Lăng Tiêu thật sự nhiều lắm. Mà Lăng Tiêu lại quá lâu không xuất hiện. Rất nhiều đại nhân vật mà Tương Vân Sơn không dám đắc tội cũng muốn gặp. Tương Vân Sơn rơi vào đường cùng, đành phải nói ra tình hình thực tế.

Không nói cũng không được. Đến giờ mà Tương Vân Phong vẫn còn đợi ở tại chỗ này chờ tin tức, bởi vì Tư Đồ Dũng truyền tin, nhất định phải tận mắt gặp Lăng Tiêu, xác định rõ ràng chuyện Thục Sơn kiếm phái gia nhập Nam Châu liên minh mới được trở về.

Vì thế, người tìm kiếm Lăng Tiêu càng lúc càng nhiều. Ngay Tương Vân Sơn từ đầu đến giờ vẫn tràn ngập niềm tin, lúc này cũng có chút không chắc chắn rằng Lăng Tiêu rốt cuộc có gặp nguy hiểm hay không.

Nếu không có nguy hiểm, vì sao lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng? Nếu có nguy hiểm, vì sao hôm đó lão già áo xanh lại phẫn nộ như vậy? Cho dù cánh tay cụt kia là do chủ nhân gây thương tích, hắn nếu đã giết chủ nhân, vậy cũng không cần phải nói ra mấy câu sẽ không để yên cho chủ nhân gì đó.

Cho nên, trong giây lát khi Lăng Tiêu xuất hiện, toàn bộ mọi người trong căn cứ chấn động. Gần như tất cả mọi người đều chạy đến. Bọn Vương Chân cũng không trách những người đó thiếu quy củ.

Đám người Tương Vân Sơn và Vương Chân thấy Lăng Tiêu bình yên vô sự thì hoàn toàn yên tâm. Tương Vân Sơn nhìn Lăng Tiêu cười khổ nói:

- Chủ công nếu còn không xuất hiện. Cửa nhà chúng ta sợ là bị người ta hủy mất!

Lăng Tiêu cười nói:

- Mấy ngày này, vất vả mọi người!

Vương Chân lắc đầu, nói:

- Vất vả chỉ có một mình Tương tiên sinh thôi. Về phần đám huynh đệ chúng ta, đều ngồi không nhàn rỗi. Tìm kiếm chủ nhân không có kết quả, trong lòng buồn đến phát hoảng!

Trương Dương đứng bên cạnh gật gật đầu, nói:

- Không chỉ có thế, mọi người có thể tụ tập về đây hoàn toàn là vì ngài!

Lăng Tiêu nghe ấm áp trong lòng, cũng không nói thêm gì nữa. Thấy Tương Vân Phong đứng đó, có chút ngại ngùng, chắp tay nói:

- Để ngươi đợi lâu.

Tương Vân Phong liên tục đáp lễ, nói:

- Lăng tông chủ ngàn vạn lần không cần khách khí. Vân Phong còn chưa kịp đa tạ ngài đã quan tâm chiếu cố gia huynh.

Lăng Tiêu khẽ mỉm cười, trong sự tiếp đón của hơn một ngàn người trong căn cứ, dắt mọi người vào trong phòng khách.

Trong phòng khách, Tương Vân Phong đem tờ khế ước đã chuẩn bị sẵn ra, giao cho Lăng Tiêu, sau đó nói:

- Tờ khế ước này là do minh chủ đại nhân tự mình sọan ra.

Tương Vân Sơn đứng bên cạnh gật đầu nói:

- Chủ nhân, Vân Sơn đã xem qua, không có vấn đề gì. Ngài xem lại một lần xem có cần bổ sung gì không?"

Lăng Tiêu nghe xong, đem tờ khế ước vừa nhận được thuận tay thả xuống, cười nói:

- Nếu quân sư của ta đã cho rằng không có vấn đề gì, ta cần gì phải xem nữa? Ngay lập tức ta sẽ ký tên đồng ý!

Tương Vân Sơn cảm động, nói:

- Vân Sơn có tài đức gì mà được chủ nhân tín nhiệm như thế? Chủ công tốt nhất là cứ xem qua cho kỹ. Ha Ha. Tư Đồ minh chủ xem ra rất có hảo cảm đối với chủ công! Rất nhiều ưu đãi, ngay cả các thế lực cao nhất cũng chưa chắc có đến. E là khi bọn họ biết cũng phải phải hâm mộ chủ nhân!

- Sao?

Lăng Tiêu nghe xong, cầm lấy tờ khế ước, mở ra xem xét tỉ mỉ, phát hiện quả nhiên có rất nhiều ưu đãi, so với khế ước lần trước thật là khác xa một trời một vực. Thậm chí còn đem đan dược do môn hạ Thục Sơn kiếm phái sản xuất ra liệt vào sản phẩm bảo hộ cao cấp nhất của Nam Châu liên minh. Nếu có người dám gây bất lợi cho các cửa hàng của Thục Sơn kiếm phái, sẽ bị toàn bộ tất cả các thế lực trong Nam Châu liên minh hợp sức công kích!

Điều này khiến Lăng Tiêu nhíu mày, sau đó thản nhiên cười. Không ngờ mình là một Thục Sơn kiếm tu, kết quả là lại dựa vào luyện đan thuật của tiền thế mà đứng vững chân!

Trong Thánh Vực, gần như sẽ không ai chạy tới dòm ngó kiếm kỹ của mình. Nhưng luyện đan thuật và trận pháp chính là thứ có giá trị nhất trong mắt mọi người!

Tư Đồ Dũng thân là minh chủ Nam Châu liên minh, đương nhiên là một người thông minh. Hắn tuyệt đối sẽ không thể hiện ra bộ dáng hứng thú gì đối với luyện đan thuật của Lăng Tiêu. Kỳ thật rất nhiều người đều hiểu được một đạo lý, mạnh mẽ chiếm đoạt chưa chắc đã tốt hơn hợp tác!

Nhưng tính người vốn tham lam, khiến cho nhiều kẻ biết mà vẫn cố phạm vào.

Lần này Lăng Tiêu vô cùng hài lòng ký tên lên khế ước, đóng dấu của mình. Thục Sơn kiếm phái từ hôm nay chính thức trở thành một thành viên của Nam châu liên minh. Còn Lăng Tiêu là kiếm phái tông chủ thì trở thành một quản sự danh dự cao cấp của Nam châu liên minh! Đây là một thân phận tương đối cao. Nguyên bản Tư Đồ Dũng tính toán chỉ là một quản sự. Cho dù chỉ là một quản sự bình thường đã phải là nhân tài của gia tộc thế lực cao nhất mới có thể đảm nhiệm, càng đừng nói tới cao cấp quản sự. Bình thường mà nói, đều là gia chủ các gia tộc thế lực nhất, hoặc là các trưởng lão tiếng tăm lừng lẫy mới có thể đảm nhiệm.

Nhưng từ sau khi Thục Sơn kiếm phái tung ra vài loại đan dược làm chấn động các đại gia tộc ở Nam Châu, Lăng Tiêu sau đó lại đột nhiên biến mất thì Tư Đồ Dũng hiểu được, nếu không thể dùng ưu đãi thật lớn để giữ Lăng Tiêu lại Nam Châu, chỉ e người này gần như chắc chắn sẽ bị các thế lực lớn ở các châu khác cướp đi! Như thế sẽ là một tổn thất vô cùng to lớn cho Nam Châu!

Nhưng trước mắt, thực lực Thục Sơn kiếm phái ngay cả một gia tộc cấp trung cũng không bằng. Xem như là một tiểu gia tộc đỉnh cấp đã là nể mặt mũi cũng như tiềm lực phát triển của hơn một ngàn người dưới tay Lăng Tiêu lắm rồi. Cho nên trong chức cao cấp quản sự của Lăng Tiêu có thêm hai chữ: “danh dự”!

Người hiểu chuyện chỉ cần nhìn là biết rõ mọi chuyện. Cao cấp quản sự như Lăng Tiêu về cơ bản sẽ không tham gia vào chuyện lớn nhỏ của Nam Châu liên minh, nhưng có thể hưởng tất cả đãi ngộ của cao quản sự.

Bây giờ, ngay cả tam đại gia tộc của thành Vọng Thiên cũng có sự thay đổi trong thái độ cư xử đối với Lăng Tiêu!

tích cực thanks nha:69::69::69: