Nhóm dịch: Võ Gia Trang

Vương Vũ tựa như là bị người ta hắt vào đầu một bát nước lạnh, thân mình hắn rùng mình một cái như rơi vào hố băng, ánh mắt nhìn về phía Tống Minh Nguyệt không còn lộ ra mối tình si mê cuồng nhiệt như trước kia, ngược lại là một ánh nhìn đầy hàn ý lạnh lẽo!

- Ngươi là ai?

Lúc này Tống Minh Nguyệt đã tới bên cạnh Lăng Tiêu, thân thiết ôm chặt cánh tay Lăng Tiêu, dán đôi gò bồng đảo cao ngất lên cánh tay Lăng Tiêu.

Lúc này, trong đám người vây xem lại phát ra một tràng tiếng thở dài.

Thật đúng là... khoe khoang quá đáng mà!

- Ta là ai không quan trọng! Ta không có hứng thú với ngươi chút nào! Hơn nữa, ta là nữ nhân của chàng! Từ giờ trở đi nếu ngươi muốn tìm phiền toái thì hãy tìm tới chàng.

Tống Minh Nguyệt nói xong cúi mặt xuống, trong giọng nói lãnh đạm lại mang theo ý tứ hàm chứa sự nghịch ngợm.

Lăng Tiêu khẽ lắc đầu, loại tình cảnh tranh giành tình nhân này, hắn cảm thấy thật nhàm chán! Dường như... năm đó khi còn ở Học viện Đế quốc, vì Isa hắn đã từng ra tay đánh nhau với người của Tần gia Tử Kinh Hoa, dường như cũng vì tranh giành tình nhân thì phải?

Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: lần sau, nhất định phải rời xa loại chuyện này, bị người ta vây xem thật là không có hứng thú chút nào.

- Quên đi! Chúng ta đi thôi.

Diệp tử khẽ liếc mắt nhìn Vương Vũ gần như sắp phát cuồng, cảm thấy để cho phu quân tranh chấp với hạng người kém hiểu biết thế này, thật đúng là giảm giá trị của mình, mà cũng quá đề cao hắn rồi!

Tống Minh Nguyệt cũng gật gật đầu, Tống Minh Nguyệt nhỏ giọng nói:

- Đi thăm các nàng đi! Tất cả đều rất nhớ chàng đấy, nếu biết chàng đến chắc chắn sẽ cao hứng lắm đấy!

Lăng Tiêu quay đầu lại ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua Vương Vũ, nguyên vốn Vương Vũ còn đang do dự không biết có nên liều lĩnh để cho hai gã bảo tiêu giết chết thanh niên kia hay không, bỗng nhiên hắn cảm giác như có một cây châm đâm vào thần thức của mình, trong nháy mắt hắn đau đớn đến nỗi ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp phát ra, thân mình hắn lập tức mềm nhũn ngã dài trên mặt đất, bó hoa đỏ thắm trong tay rơi tán loạn trên mặt đất.

Lăng Tiêu quay đầu lại bước đi, chẳng thèm quan tâm tới người khác, ngươi đã có chủ ý đánh ta còn để cho ngươi sống, thì không phải là Lăng Tiêu rồi.

Theo Vương Vũ ngã xuống đất, toàn trường chợt hỗn loạn hẳn lên. Có lẽ không người nào nghĩ đến, Vương Vũ đột nhiên lại ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, gần như không ai hoài nghi có liên quan với Lăng Tiêu, liếc mắt nhìn một cái liền có thể làm chết người? Vậy đó đã không phải là lạ thường, mà quá hoang đường!

Nhưng thật ra hai gã Kiếm Hoàng bên người Vương Vũ, cau mày nhìn Lăng Tiêu, trong đó một gã bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ngươi không thể đi!

Nói xong, thân mình phóng vọt tới Lăng Tiêu. Ngay lúc này, mọi người đều hiểu Tống Minh Nguyệt vừa rồi hoàn toàn không có nói sai, khẳng định hai người bên cạnh Vương Vũ này có thực lực cực kỳ hùng mạnh!

Người này phóng tới Lăng Tiêu, với khí thế mãnh liệt bất chợt bùng phát đó khiến đám học sinh ở gần hoàn toàn không thể chịu đựng nổi áp lực lớn như vậy, đều bị đẩy lui ra hai bên, thậm chí có người thể chất hơi yếu một chút bị đè ép khiến cho sắc mặt đỏ bừng lên, cơ hồ thở không nổi!

- Cút!

Diệp Vi Ny bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, đồng thời một lực lượng thật lớn từ bàn tay xinh xắn của Diệp tử đẩy về phía gã Kiếm Hoàng đang phóng tới. Gã kiếm hoàng có lẽ không ngờ người trả đòn lại là cô gái yểu điệu này.

Trong khoảnh khắc hắn ngẩn người, liền cảm giác được một lực lượng kinh khủng đánh vào thân thể hắn mạnh mẽ tống hắn bay đi! Lồng ngực hắn đau đớn dữ dội một hồi, phun một ngụm máu tươi rơi vãi trên không trung!

Trong lúc tất cả học sinh vội vàng thối lui gào thét ầm ĩ, gã Kiếm Hoàng bên cạnh Vương Vũ, bị Diệp tử vung tay đánh bay đi!

“Dù sao cũng sắp rời đi, cũng không cần phải che giấu thực lực của mình, coi như để cho Minh Nguyệt hả giận là tốt rồi.” Diệp tử thầm nghĩ trong lòng.

Lăng Tiêu nhìn vẻ mặt Diệp tử một cách tinh quái, bỗng nhiên nhớ tới năm đó thời điểm ở quán rượu của Hoàng Phủ Nguyệt, thực lực Diệp tử rất kém cỏi còn dám trêu chọc lính đánh thuê hùng mạnh hơn nàng gấp mấy lần.

Hắn khẽ mỉm cười, nắm cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của Diệp tử đang còn muốn ra tay, lắc lắc đầu:

- Thôi đi! Đừng gây phiền toái thêm cho Công Tôn Kiếm.

Diệp tử đột nhiên phát tác, khiến các học sinh học viện này vốn tưởng rằng rất hiểu biết về hoa hậu giảng đường của Học viện Narnia, đều trợn mắt há hốc mồm! Nhìn Diệp Vi Ny với ánh mắt không thể tin nổi.

Sau đó quay nhìn lại người bị một chưởng đánh bay đi, lúc này mới gắng gượng đứng lên, mọi người đều không kìm được nỗi kinh ngạc trong lòng: đây là Kiếm Hoàng sao?

Lúc này, có nhiều vị giáo sư của Học viện Narnia đã chạy tới, tuy rằng thế lực Học viện Narnia rất lớn, nhưng học sinh trong học viện này cũng không phải dễ trêu chọc. Tùy tiện để xảy ra nguy hiểm cho người nào, cho dù bên học viện không sợ gánh chịu trách nhiệm, nhưng đau đầu thì không thể tránh khỏi.

Những giáo sư chạy tới nơi cũng đều trợn tròn mắt, không nghĩ tới nhân vật trọng tâm lại là Diệp Vi Ny một trong mỹ nữ hoa hậu giảng đường trong học viện, không ngờ lại có thực lực kinh khủng như thế.

Thời thế này thay đổi rồi sao?

Càng khiến người ta trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt sắp lọt ra ngoài là chuyện kế tiếp.

Ngay lúc ba người Lăng Tiêu bỏ qua chuẩn bị tiến vào ký túc xá nữ sinh, viên quản lý ký túc xá vừa mới chứng kiến toàn bộ quá trình sự kiện, đang do dự có nên cự tuyệt không cho Lăng Tiêu tiến vào ký túc xá nữ sinh hay không, bỗng nhiên thấy từ trên lầu bay nhanh xuống bốn nữ sinh.

Bốn nữ sinh này a di quản lý cũng rất quen thuộc!

Bất cứ cô nào một mình xuất hiện trên đường ở Học viện Narnia, đều sẽ khiến cho vô số người chú ý, bất luận cô nào cũng có rất nhiều nhiều người ngưỡng mộ, nhiều người theo đuổi!

Giờ phút này, không ngờ bốn cô gái lại tụ tập cùng một chỗ, hấp tấp chạy bay xuống lầu.

Các nàng đây là làm sao vậy? Xem náo nhiệt à? Ngay lúc trong ánh mắt viên quản lý đầy nghi hoặc nhìn theo bốn cô gái xinh đẹp, vừa mới rơi xuống trung tâm sự kiện xảy ra trên người một nam hai nữ kia.

Sau đó... viên quản lý há hốc miệng ra, bà có thể phát thệ với bất cứ kẻ nào với tính mạng hơn bốn mươi tuổi hiện nay của mình, trong cuộc sống làm quản lý hơn hai mươi năm nay, bà chưa từng gặp qua chuyện không thể tưởng tượng như thế!

Bốn cô gái xông ra ngoài, hai nàng trong đó bất chấp tất cả nhào vào trong lòng người trẻ tuổi kia, còn lại hai nàng hơi chần chừ một chút, có điều khi người trẻ tuổi kia lại hướng về phía hai cô gái cười cười nháy mắt một cái, sau đó hai cô gái... cũng đều không quan tâm gì nữa phóng vọt tới, người trẻ tuổi buông hai nàng lúc trước ra, sau đó ôm hai cô nàng này vào lòng.

Tiếp ngay sau đó... chính là cảnh bốn cô gái vừa khóc vừa cười, vây quanh người trẻ tuổi không chịu rời xa!

Dường như lại nhớ tới cảnh tượng khi Lăng Tiêu dẫn theo Diệp tử và Tống Minh Nguyệt xuất hiện ở cửa ký túc xá nữ sinh.

Tĩnh lặng.

Lúc này toản trường vẫn im lặng, đến ngay cả hai gã Kiếm Hoàng bên người Vương Vũ, cũng đều trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó, lúng túng không biết phải làm sao khép miệng lại. Trong lòng vô cùng khiếp sợ: Con bà nó! Đây là chuyện gì xảy ra?

Mà tất cả giáo sư và học sinh Học viện Narnia, thì đều ngơ ngẩn đứng sửng tại chỗ!

Sáu cô gái, trong đó bốn là mỹ nữ đẹp nhất của cả Học viện Narnia, hai nàng kia cũng đều vô cùng xinh đẹp, quyến rũ. Không ngờ các nàng lại cùng nhau xuất hiện ở bên người một nam nhân!

Những người đứng xem đều chỉ ngây ngốc đứng ở nơi đó, cảm nhận được niềm vui sướng trùng phùng của sáu nữ một nam sau thời gian xa cách, trong lòng bọn họ đều trống rỗng!

- Ha ha ha ha!

Bỗng nhiên, một tràng cười dài, từ nơi không trung xa xôi truyền đến, làm thức tỉnh tất cả mọi người, tiếng nói từ xa xa truyền đến:

- Không hổ là tông chủ của kiếm phái Thục Sơn, nhân vật kiệt xuất của thế hệ tuổi trẻ! Giỏi thay cho hạt giống phong lưu! Lăng Tiêu! Ha ha, ha ha ha! Rốt cục ngươi vẫn còn thiếu kiên nhẫn, nếu không có ngươi tới nơi đây, muốn tung một mẻ lưới hốt gọn các ngươi, thật đúng là phải phí chút công phu đấy!

Thanh âm còn rất trẻ, rất ngạo mạn, nhưng mọi người tại Học viện Narnia, giờ khắc này đều tỉnh táo lại, bọn họ đã ý thức được: nam nhân có thể khiến sáu mỹ nữ tuyệt đẹp của học viện, không e dè và thân thiết như thế sao có thể là một nhân vật đơn giản chứ? Hơn nữa, xem Diệp Vi Ny kia thật dễ dàng đánh bay một cường giả cảnh giới Kiếm Hoàng. Hôm nay dính vào vũng nước đục này, sớm không phải như cỡ bọn họ có thể dây vào.

Rất nhiều nam sinh vốn rất ngưỡng mộ sáu cô gái này, mà lúc này thậm chí ngay cả lòng ghen tị cũng không có, trong lòng bọn họ không kìm được cười khổ chính mình: mình yêu thích... rốt lại là người nào trong các nữ nhân đây!

Chỉ sợ hiện tại người có ý nghĩ này nhất định không phải số ít.

Sáu cô gái đều vô cùng thông minh, biết Lăng Tiêu chợt đến nơi đây, chắc chắn không phải đơn giản tới để đón các nàng trở về. Trước đây các nàng cũng biết rất nhiều chuyện xảy ra trong nhà, lúc này đột nhiên nghe tiếng nói vang vọng trên bầu trời kia, các nàng đều cả kinh, càng là cấp bậc cao, càng có thể cảm ứng được người tới thực lực hùng mạnh thế nào.

Lăng Tiêu nhìn ra sáu nàng đang lo lắng, hắn khẽ cười nói:

- Đừng sợ! Các nàng ở dưới này chờ ta, hễ có người thừa cơ hội đánh các nàng... Giết không tha!

Lăng Tiêu tung thân bay lên bầu trời, cũng vừa đúng lúc chạm mặt hai người Âu Dương Vũ và Âu Dương Hoành vừa bay tới.

Âu Dương Vũ đắc ý nhìn Lăng Tiêu, sau đó cúi đầu nhìn xuống dưới, tuy rằng cách mấy trăm mét, nhưng với tầm nhìn của Âu Dương Vũ, không khó phát hiện sáu cô gái trong đám người kia như hạc đứng giữa bầy gà, mỗi người đều là tuyệt sắc nhân gian, lập tức mắt hắn chớp chớp, trong lòng thầm mắng: “Nữ nhân xinh đẹp trên thế gian này, đều tập trung vào tay Lăng Tiêu ngươi hết sao? Như thế nào bên cạnh ngươi đều là tuyệt sắc giai nhân cỡ này!”

Trên thực tế, trong đám người kia mỹ nữ so với Diệp tử các nàng không kém lắm khẳng định còn có, nhưng bên cạnh các nàng trong phạm vi mấy chục thước, hoàn toàn không có một người nào! Tự nhiên thoáng nhìn qua đã thấy rõ ràng trước mắt.

Âu Dương Vũ cảm thấy mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tuy rằng thực lực của Lăng Tiêu khiến hắn có chút kiêng kị, nhưng hắn càng kiêng kị hơn là loại trận pháp thần kỳ của Lăng Tiêu!

Ngay cả Kiếm Tôn cũng có thể vây chết trong đó, Âu Dương Vũ tuy rằng trong lòng không phục, nhưng cũng không dám đi nếm thử một phen. Nhưng trực tiếp đối mặt với Lăng Tiêu thì không giống vậy, tuy rằng biết thực lực bản thân Lăng Tiêu cũng rất mạnh, thậm chí mạnh đến mức biến thái. Nhưng vấn đề là, theo hiện trạng trước mắt bên Âu Dương Vũ còn có Âu Dương Hoành trợ thủ của hắn!

Một gã Kiếm Tôn bậc bốn, một gã Kiếm Tôn bậc năm hợp sức ra tay, nếu còn đánh không lại Lăng Tiêu, vậy thì thật đúng là bọn họ đi chết đi cho rồi.

Âu Dương Vũ lộ vẻ tươi cười, hướng về phía Lăng Tiêu nói:

- Lăng Tiêu! Ta không nói lời thừa với ngươi, giao ra trận pháp, thuật luyện chế đan dược, công pháp, kiếm kỹ và tất cả nữ nhân của ngươi, ta lấy danh dự gia tộc phát thề sẽ tha cho ngươi một mạng! Thế nào? Ta rất nhân từ phải không? Nếu đổi là người khác tất nhiên sẽ giết ngươi diệt khẩu! Ta chỉ cầu tài, không giết người.

- Nhưng mà ta muốn giết ngươi.

Ánh mắt Lăng Tiêu lạnh như băng. Giết người... có lẽ không phải là phương cách giải quyết vấn đề tốt nhất, hơn nữa đối phương còn có thân phận người thủ hộ. Lăng Tiêu sẽ không tự cao tự đại đến mức cho rằng mình là thiên hạ vô địch, thế lực của gia tộc Âu Dương Vũ này hiển nhiên hơn hẳn tất cả gia tộc hắn biết đến trước đây! Hơn nữa theo lời nói của Tư Không Dương, giữa người thủ hộ cùng Thánh Vực vẫn có liên hệ. Như vậy, gia tộc Âu Dương này ở bên trong Thánh Vực có lẽ cũng có thế lực không nhỏ!