Lăng Tiêu lạnh nhạt cười, nói:

- Chỉ sợ ngươi tìm nhầm người rồi. Khi tới đây, ngươi không nghe được tin Nhị điện hạ đã phái người tới đây rồi sao? Ngươi bị đùa giỡn! Không tin ngươi phái người hỏi thăm xem, hôm qua bọn họ đã mang người đi rồi.

Đôi đồng tử của kỵ sĩ thủ lĩnh kia chợt co thắt lại, sát khí trên người chợt tắt, vẫy tay gọi một thủ hạ tới, thì thầm vài câu. Tên thủ hạ kia rời đi, chỉ chốc lát sau đã chạy về, sắc mặt khó coi nói với kỵ sĩ thủ lĩnh vài câu. Kỵ sĩ thủ lĩnh kia phẫn nộ dậm mạnh vào bàn đạp khiến chiến mã của hắn bất an cũng dậm chân vài cái.

- Ngươi biết nhiều như vậy chắc chắn là có tâm ý, hẳn cũng không phải là người tốt!

Kỵ sĩ thủ lĩnh kia lại chỉ thương vào Lăng Tiêu, vừa định nói tiếp chợt phát hiện bóng dáng tiểu tử tướng mạo bình thường, làn da ngăm đen đứng trước mặt mình chợt phóng đại. Đang giật mình kinh hãi vừa định giơ thương lên, kỵ sĩ đó chợt cảm giác trên mặt mình nổ vang một tiếng! Ngay sau đó, từ cái mũi truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, nước mũi nước mắt cùng nhau chảy ra. Cả đời hắn chưa bao giờ cảm nhận loại cảm giác khó chịu như vậy.

Lăng Tiêu một quyền đập vào giữa mặt nạ của kỵ sĩ thủ lĩnh, khiến hắn ngã từ trên ngựa xuống, một chân vẫn còn mắc trên bàn đạp. Lăng Tiêu nhấc tay, kéo hắn lên, sau đó túm chặt yết hầu hắn, trầm giọng nói:

- Bảo thủ hạ của ngươi bỏ vũ khí xuống, tất cả lập tức lăn xuống ngựa cho ta!

- Ngươi từ từ…

Kỵ sĩ thủ lĩnh này vừa nói một câu lập cảm giác yết hầu căng thẳng, nghẹn thở, mặt phừng lên, tay chân quờ quạng. Mấy tùy tùng bên cạnh căn bản là không dám tiến lên phía trước, sợ tiểu tử da đen kia phát cuồng bóp nát yếu hầu lão đại nhà mình.

Lăng Tiêu hơi thả lỏng tay ra, cái yết hầu của kỵ sĩ thủ lĩnh như thể một cái ống thông gió, rít lên phù phù mấy tiếng. Hắn tham lam hít mấy ngụm không khí rồi vẫy tay ra phía sau. Mấy trăm tên kỵ sĩ lập tức thu hồi cường nỏ, nhảy xuống ngựa

Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Diệp Vi Ny, sau đó nói:

- Tất cả mọi người đủ cả chưa?

Diệp Vi Ny nhìn thoáng qua thiếu niên tên là Tiểu Cẩu đang kinh hãi nhìn Lăng Tiêu, sau đó gật đầu nói:

- Đều ở đây cả.

Lăng Tiêu lại hỏi:,

- Các ngươi biết cưỡi ngựa không?

Tất cả những đứa bé đều gật đầu khiến Lăng Tiêu có chút kinh ngạc, Diệp Vi Ny nhẹ giọng giải thích:

- Hắn huấn luyện tất cả những thứ này.

Lăng Tiêu không kìm nổi âm thầm kinh hãi, tự nhủ Nam Phương Vương quả nhiên lợi hại. Không biết hắn còn bao nhiêu chỗ giống như thế này, có thể bồi dưỡng ra cho hắn đủ các loại nhân tài.

- Bảo người của ngươi lui về phía sau 500 thước, cho đến khi ta không còn nhìn thấy chúng nữa!

Lăng Tiêu ra lệnh xong liền ghé vào sát tai tên kỵ sĩ thủ lĩnh thì thầm:

- Ngươi có thể nói là gặp “cao thủ… Kiếm Tông, thủ hạ của Nhị điện hạ”. Ha ha… có tin tức này cũng tính là ta cho ngươi. Ngươi cũng không đến mức trở về tay không đâu!

Kỵ sĩ kia giật mình, thấp giọng hỏi:

- Ngươi nói thật chứ?

Lăng Tiêu lạnh lùng cười

- Trở về hỏi chủ của ngươi, có phải năm ngoái bị mất ma thú bậc năm trên đường không, hắn sẽ biết ngay!

Kỵ sĩ thủ lĩnh hơi hơi trầm mặc, nói các thủ hạ nghe theo lệnh Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nhìn thoáng qua Tiểu Cầu, ra hiệu thu thập những cường nỏ trên mặt đất, nói:

- Mỗi người một cây, còn lại hủy hết! Mỗi người một con chiến mã, còn lại đuổi đi!

- Ngươi…

Kỵ sĩ thủ lĩnh kia không ngờ thủ đoạn của Lăng Tiêu lại ác độc như vậy, hoàn toàn chặt đứt đường lui của chúng.

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng:

- Đừng tưởng rằng cho ngươi một tin tức là đã coi ngươi là khách qua đường! Hôm nay không giết ngươi chỉ là bởi vì không muốn giết người! Đi!

Lăng Tiêu mang theo kỵ sĩ thủ lĩnh này, giục ngựa giơ roi, chạy ra khỏi thị trấn Ô Thản mười dặm mới buông hắn ra, nói:

- Trở về nói cho chủ của ngươi, hắn còn kém quá xa so với Nam Phương Vương!

Nói xong, Lăng Tiêu vung cương, chiến mã cất hai chân trước lên rồi hạ xuống, hý dài một tiếng, lao nhanh về phía trước!

Hơn 30 đứa bé, đứa nhỏ nhất chỉ 7, 8 tuổi, chân còn không với tới nổi bàn đạp nhưng đã có thể cưỡi được ngựa, đủ thấy được rằng ngày thường chúng đều được rèn luyện những kỹ năng như thế này.

Lúc này trên bầu trời truyền đến một tiếng kêu to, tất cả mọi người đều ngẩng đầu. Đám trẻ hoảng sợ nhìn thấy một con chim lớn trông giống một con chim ưng, có cái đầu lông trắng nõn như tuyết, xoay quanh không trung một vòng rồi bay về một phía.

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng, nói với Diệp Vi Ny:

- Bọn họ đi đường nhỏ, cưỡi xe ngựa. Chỉ non nửa ngày nữa là chúng ta có thể đuổi kịp! Đến lúc đó, muội và Isa chiếu cố đám trẻ này, ta và Tiểu Sửu là đủ để thu thập đám người đó!

Diệp Vi Ny và Isa gật đầu, trong lòng đều nghi hoặc, Tiểu Sửu không biết nói, sao Lăng Tiêu lại biết được mà kể lại như thế?

Còn bọn trẻ đều nhìn chăm chú vào Lăng Tiêu đang lao ngựa về phía xa, trong mắt tất cả bọn chúng đều mang thần sắc sùng bái. Tiểu Cẩu giục ngựa tới trước mặt Diệp Vi Ny, hạ giọng hỏi:

- Diệp tử tỷ tỷ, người đó là nam bằng hữu của tỷ à?

Diệp Vi Ny tuy rằng dịch dung, nhưng sắc mặt vẫn ửng đỏ, nói:

- Đệ là trẻ con, hiểu cái gì, không được nói lung tung!

Tiểu Cẩu vẫn thản nhiên nói:

- Tuy rằng người đó bộ dạng khó coi một chút, nhưng có vẻ rất có bản lĩnh! Hừ, người không có bản lĩnh nếu muốn kết hôn với đại tỷ, còn phải trải qua cửa ải chúng ta! Cũng chẳng biết hắn định đưa chúng ta tới đâu nữa?

Diệp Vi Ny mỉm cười, mắng:

- Đệ chỉ được cái dẻo mỏ. Để cứu được mấy tỷ muội kia về, các đệ cứ đi theo ta là được!

- Cái gì? Đại tỷ nói hắn có thể cứu được mấy tỷ tỷ Tiểu Ngư á?

Tiểu Cẩu giật mình kinh hãi, rồi lại hằn học nói tiếp:

- Đám người tới hôm qua đó thoạt nhìn đã thấy tất cả đều như một đám sắc quỷ đói khát. Mẹ nó, thực không thể để Tiểu Ngư tỷ tỷ rơi vào tay chúng được!

Diệp Vi Ny liếc Tiểu Cẩu, tự nhủ, tiểu tử này giả vờ làm người lịch sự được một hồi liền khôi phục nguyên trạng. Từ nhỏ đã trà trộn giữa quần thể như thế này, có ai mà không phải người tinh anh đâu. Nếu có gì kém thì chẳng qua là do chúng chưa gặp bao giờ nên không biết, nếu cho đám trẻ này đủ không gian phát triển, tương lai đều tuyệt đối có thể là những tài năng hiếm có.

Diệp Vi Ny thở dài một tiếng, những đứa trẻ còn lại ở trong đại viện đều vẫn chưa chính thức xuất môn, nhưng vẫn tính là những đứa có tính thích nghi rất cao. Còn rất nhiều đứa có lẽ đã sớm ra ngoài dung nhập với thế giới này. Nếu giờ tìm được chúng, chỉ sợ sẽ chẳng chịu chấp nhận mình là đồng bọn, có lẽ đã có người được Nam Phương Vương cất nhắc rồi.

Diệp Vi Ny không trả lời câu hỏi của Tiểu Cẩu. Nàng rất tin tưởng Lăng Tiêu, tin rằng cho dù bản thân lâm vào đường cùng, chỉ cần có hắn ở đó, mình vẫn có hy vọng!

Lăng Tiêu ra roi thúc ngựa chạy một mạch, dần dần bỏ đám người Diệp tử lại phía sau. Thông qua liên hệ tinh thần, Tiêu Sửu đã nói cho Lăng Tiêu những tin tức hắn cần biết. Khi chính ngọ, thái dương đứng giữa đỉnh đầu, chiếu ánh nắng ấm áp khắp nhân gian khiến mọi người đều muốn nghỉ ngơi, không nhúc nhích. Tiểu Sửu ở trên không trung phát ra cảnh báo đã thấy đám người kia, còn cách 20 dặm. Lăng Tiêu chỉ tay vào hư không, trên mặt đất xuất hiện mấy tấm lều trại và một ít đồ ăn, tiếp đó hắn quay ngưa nói với Diệp Tử:

- Nghỉ ngơi ở đây!

Isa hơi lo lắng nhìn Lăng Tiêu rời đi, hỏi:

- Ca ca không có gì nguy hiểm chứ?

Diệp Vi Ny thản nhiên nói:

- Chúng ta phải tin tưởng và ủng hộ huynh ấy!

Khi cách khoảng một dặm thì thám báo của đối phương cũng phát hiện ra một con ngựa đang lao đến nhanh như tên bắn, lập tức thông báo cho đồng bọn. Tuy nhiên tốc độ ngựa của Lăng Tiêu quá nhanh! Chiến mã này chính là tuấn mã cực phẩm, lại lọt vào tay Lăng Tiêu khiến nó có thể phát huy toàn bộ tiềm năng bản thân. Cũng giống như con người muốn tìm được minh chủ, chiến mã cũng hy vọng có một chủ nhân tốt để mình có thể phát huy toàn bộ thực lực!

Lăng Tiêu ngồi trên lưng ngựa, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm chém về phía sau. Một luồng kiếm khí màu đỏ như máu bắn về phía tên thám báo đang bỏ chạy. Hồng quang lóe lên, trên cổ tên thám báo chợt xuất hiện một vết máu nhỏ. Đến khi chiến mã của Lăng Tiêu lao đi được một lúc lâu, miệng vết thương trên cổ tên thám báo mới bắt đầu tuôn máu ồng ộc.

Chiến mã dường như cũng cảm nhận được dòng máu nóng cuồn cuộn trong người Lăng Tiêu, cất tiếng hý vang, lao thẳng tới trước đoàn xe như một cơn gió.

Đám người trong đoàn thấy Lăng Tiêu giết người trong nháy mắt đều giật mình kinh hãi, nhưng vừa nhìn thấy ngựa của Lăng Tiêu đều không kìm nổi hô lên:

- Là người của Thái tử! Mẹ nó, sao chúng có thể nhanh như vậy!

Lăng Tiêu giục chiến mã lao vọt về phía đối phương. Trong xe bỗng nhiên bùng lên một khí thế mạnh mẽ, một gã trung niên tay cầm bảo đao lấp lóe tinh quang nhảy dựng lên đứng giữa không trung, nhìn xuống Lăng Tiêu, vẻ mặt ngạo nghễ, chỉ tay vào hắn quát:

- Tiểu bối phương nào? Muốn chết phải không?

Lăng Tiêu không thèm nói nửa câu vô nghĩa, ngồi trên lưng ngựa vững như thái sơn, lạnh lùng nhìn kẻ đang đứng giữa không trung. Một luồng tinh thần lực khổng lồ ngùn ngụt áp thẳng tới, Ma Kiếm Sư trên không trung kia lập tức rống to, khóe miệng tràn máu tươi, thần sắc uể oải, rơi thẳng xuống đất. Lăng Tiêu giục chiến mã đuổi tới, một luồng huyết quang xẹt qua. Ma Kiếm Sư kia còn chưa kịp xuất ra một chiêu nào đã biến thành cái xác không hồn!

- A!........

Mọi người còn lại sợ chết khiếp bỏ chạy khắp bốn phía.

Từ trên bầu trời truyền đến tiếng kêu thê lương, một bóng trắng lớn xẹt qua nhanh như chớp! Chỉ trong chốc lát, hai mươi mấy người này bị Lăng Tiêu và Tiểu Sửu giết sạch!

Lúc này, trong xe ngựa có hơn 20 cô gái đi ra, lớn thì 17, 18 tuổi, nhỏ thì 14, 15 tuổi, tư sắc xuất chúng, khí chất rất tươi tắn, xinh đẹp. Trong đó có một thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi, mặc quần trắng, da trắng như tuyết, mặt hình trái xoan, hàng mi cong như lá liễu, mái tóc dài xinh xắn, đôi mắt đen trong veo, cũng không hề kinh hoảng chăm chú nhìn Lăng Tiêu một lát, nhẹ nhàng hỏi:

- Xin hỏi đại ca, ngài là ai?

Lăng Tiêu gật đầu với nàng đáp:

- Diệp Vi Ny còn ở phía sau, các cô theo ta đi gặp nàng!

- A, anh là bằng hữu của Diệp tử!

Thiếu nữ ngạc nhiên vui mừng nói

- Thật tốt quá, không ngờ Diệp tử lại có bằng hữu cao thủ như vậy! Người anh vừa giết chỉ với một kiếm kia là Ma Kiếm Sư bậc hai đó!

Lăng Tiêu thản nhiên cười, nói:

- Chúng ta đi thôi!

Mấy người Diệp tử vừa mới dựng lều xong thì thấy một đám người từ xa tiến tới, lập tức cho đám trẻ cưỡi ngựa ra đón. Mọi người gặp lại quả nhiên vô cùng kích động.

Đôi mắt trong như nước hồ thu của Diệp Vi Ny nhìn Lăng Tiêu đăm đắm, nói:

- Cảm ơn huynh!