Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (26/03/2022) * Kết quả là trưa hôm đó, anh đăng nhập vào nick clone của mình trong nhóm chat của nhân viên thì thấy mọi người đang bàn luận: "Mọi người biết chưa? Bây giờ lại phải gọi Hàn tổng giám là Hàn tổng giám, không được gọi là Hàn tổng nữa." "Quả nhiên, tôi biết ngay vị kia sẽ không đồng ý." "Chắc chắn vị kia đã nói gì Hàn tổng giám rồi! Anh ta cũng thật quá đáng, thực quyền cũng nắm trong tay rồi mà không thể nhường danh xưng cho em trai sao?" "Đúng vậy, tội nghiệp Hàn tổng giám!" "Hàn tổng giám đáng thương, giờ Hàn tổng còn chưa hoàn toàn nắm quyền đã như vậy rồi, sau này Hàn tổng giám còn đường sống sao?!" "Sợ là đến lúc đó thì cái chức tổng giám cũng không được làm." "Có khi đến lúc đó sẽ để Hàn tổng giám làm vị trí nào đó không cần thiết, dần dần vô hiệu hóa anh ấy." "Fan mẹ rơi lệ, Hàn tổng giám của chúng ta lớn lên đẹp trai như vậy mà sao mệnh khổ quá, đây là mỹ cường thảm trong truyền thuyết sao?" "Thật tàn nhẫn, thật độc ác, tôi đã khóc rồi." Hàn Thành:...... Hàn Thành run rẩy đánh chữ lên tiếng: "Có khi không phải như mọi người nghĩ đâu, chính Hàn tổng giám muốn sửa lại danh xưng thôi." Kết quả mọi người đều đồng lòng: "Sao có thể như vậy được, sao cậu ngốc bạch ngọt thế, phía sau mỗi lần thay đổi danh xưng của nhà hào môn đều là sóng ngầm mãnh liệt, cậu đừng ngây thơ như thế." "Đúng vậy, sao Hàn tổng giám lại có thể tự nguyện đổi danh xưng chứ, nếu là tự nguyện thì ngay từ đầu đã không nói 'cứ gọi tôi là Hàn tổng', cậu không thấy chữ 'vẫn cứ' này chất chứa bao nhiêu không cam lòng, bao nhiêu buồn bực, bao nhiêu không muốn khuất phục à!" Hàn Thành:...... Tôi thật sự chỉ thuận miệng nói, không nghĩ nhiều như vậy đâu, hay bỏ 'vẫn cứ' đi nhé! /cuối chương trước Hàn Thành có nói "Về sau vẫn cứ gọi tôi là Hàn tổng giám đi."/ Hàn Thành buồn bực, bảo mọi người sửa lại danh xưng như lúc trước, lại gọi anh là Hàn tổng, vậy chắc là được rồi nhỉ, giờ chắc không ai còn bảo anh trai anh nắm thực quyền trong tay nhưng không chịu nhường danh xưng cho em trai nữa! Kết quả là cùng ngày hôm đó mọi người tiếp tục thảo luận sôi nổi trong nhóm chat: "Hàn tổng thật đúng là lợi hại, coi em trai như cún mà trêu chọc, hôm nay thu hồi danh xưng, ngày mai lại đem trả lại, chẳng phải nực cười lắm sao!" Nick clone của Hàn Thành lên tiếng: "Có khi chỉ là vì anh ấy thấy em trai thích nên nhường lại thôi, có thể thấy được anh ấy thực sự yêu quý em trai mình!" Những người khác: "Sao cậu vẫn còn ngây thơ như vậy!! Rõ ràng anh ý của anh ta là, anh ta thích cho thứ gì thì em trai nhận được thứ đó, nếu anh ta đã không thích thì cái gì em trai cũng đều không có!" "Đúng vậy, việc này rõ ràng là muốn nói cho Hàn tổng giám biết là anh ta nắm trong tay tất cả! Khiến cho Hàn tổng giám biết thân biết phận, đừng có mơ ước đến những thứ không tưởng!" "Hàn tổng giám thảm quá, fan bạn gái rơi lệ." "Hàn tổng thật vô tâm! Anh ta thật vô tâm!" Hàn Thành:...... Hàn Thành cảm thấy chính mình mới nên rơi lệ, vì sao chứ! Sao tất cả mọi người đều tự não bổ nhiều như vậy! Hàn tổng với Hàn tổng giám thật sự không phức tạp như vậy đâu! Hôm sau, Hàn Thành vì để chứng minh anh trai mình không hề vô tâm đã phải dùng hết phương pháp. Anh gọi điện nhắn Hàn Vực tới văn phòng của mình, đặc biệt để cửa mở rồi chuyện trò vui vẻ với Hàn Vực. Trong nhóm chat của nhân viên: "Anh ấy nở nụ cười ấm áp và đơn thuần làm sao, có thể không từ thủ đoạn với người em trai đẹp trai đơn thuần như vậy, không hổ là anh, Hàn tổng!" Anh xông vào vào văn phòng Hàn Vực, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa đối phương với giám đốc bộ phận, cầm di động của Hàn Vực chuyển một số tiền đi, sau đó ngạo nghễ ném lại vào trong ngực Hàn Vực, đi ra ngoài. Trong nhóm chat của nhân viên: "Anh ấy thẳng thắn quá! Quá thẳng thắn rồi! Không có tâm cơ như vậy bảo sao không đấu lại Hàn tổng!" Hàn Thành:...... Hàn Thành tuyệt vọng phát hiện, dù anh có dùng loa công ty liên tục phát tin: "Tôi yêu anh trai tôi, anh trai tôi yêu tôi", thì nhân viên của bọn họ cũng chỉ tin nửa câu đầu, không hề tin nửa câu sau một chút nào. Vậy mới nói! Việc này căn bản không thể trách anh, đều do anh trai cả, bình thường anh ấy phải đáng sợ thế nào mới làm nhân viên cảm thấy anh ấy giống như dã thú, chắc chắn không thể tương thân tương ái với người em trai đơn thuần, thẳng thắn giống như bạch liên hoa! Hàn Thành lắc đầu, đẩy cửa đi vào văn phòng của mình. Hàn Vực đang ngồi trên sofa, cầm điện thoại trong tay xem cái gì đó, thấy em trai quay lại thì ngẩng đầu lên cười không rõ ý tứ, nói: "Đã về rồi đấy." "Anh cười như vậy là ý gì?" Hàn Thành bỗng cảm thấy có chút không ổn lắm. "Không có." Hàn Vực nhẹ nhàng: "Chỉ muốn hỏi em một chút, gần đây có chuyện muốn nói với anh không?" "Không có." "Thật sự không có?" Hàn Thành nhíu mày: "Vậy anh cảm thấy em có chuyện gì cần nói sao?" "Có lẽ vậy." Hàn Thành:...... Hàn Vực nhìn em trai, lời nói đầy ẩn ý: "Tiểu Thành, em cũng 25 rồi, đến tuổi này cũng nên yêu đương rồi." "Vậy anh đã 28, càng nên yêu đương." "Anh với em không giống nhau, anh không có người mình thích." "Nói như kiểu là em có vậy." "Em không có sao?" Hàn Vực nhìn anh: "Trưa nay em không nói như vậy." Hàn Thành:!!! Hôm nay cái gì? Buổi trưa gì cơ! "Anh muốn nói gì?" Hàn Thành nhạy cảm nhận ra điều gì đó. Hàn Vực mỉm cười nhìn anh, vươn tay mở một đoạn video trên điện thoại, Hàn Thành liền nghe được giọng của mình từ đó vang lên —— "Sao em có thể tàn nhẫn như vậy! Rõ ràng em biết anh thích em, dù em làm bất cứ việc gì anh cũng sẽ tha thứ, vì sao lại nói ra những lời như vậy? Vì sao lại muốn tự chà đạp bản thân mà ở cùng loại người này!" Hàn Thành kinh ngạc mở to mắt, nhìn thấy anh trai cười rất dịu dàng. Không! Không phải như thế! Anh nghe em giải thích! Hàn Vực quơ quơ di động, giọng người trong video cực kỳ thâm tình —— "Dù có muốn chọc giận anh thì cũng nên tìm người nhìn giống người một chút không phải sao?! Tìm người như thế này là em muốn làm anh đau lòng sao?!" Đau không?! Hả?! Hàn Thành thẹn quá hóa giận, nhào qua định giật lấy điện thoại của Hàn Vực, nếu không giật được thì anh cũng không đau lòng gì đâu! Mà là đau tim! Hàn Vực vội vàng đứng lên, giơ điện thoại lên cao. "Anh tắt đi cho em." Hàn Thành hô. Hàn Vực không những không tắt đi, còn cố ý hỏi: "Tiểu Thành còn đau lòng sao? Có cần anh trai tìm người xem giúp em một chút." "Anh mà không tắt đi là em khiến anh đau lòng thật đấy! Đau về mặt thể chất luôn!" "Sẽ không đâu." Hàn Vực cười nói: "Em đánh không lại anh thì sao mà khiến anh đau về mặt thể chất được." Hàn Thành:...... Bây giờ Hàn Thành mới cảm thấy anh mình thực tồi tệ! Người nhân viên văn phòng ch*t tiệt này! Một người anh trai sao có thể làm ra việc táng tận lương tâm như vậy! Hàn Vực vẫn đang mở video, thậm chí còn cố tình tăng âm lượng cho em trai nghe rõ, vừa phát vừa bình luận: "Tiểu Thành thâm tình thật đấy! Còn muốn mua lồng sắt, sao anh lại không biết em còn có đam mê này nhỉ, là do anh bận rộn quá không để ý đến em sao? Em thích loại nào, anh trai mua giúp em." Hàn Thành: A a a a a a a a a a a a a!!!! Hàn Thành xấu hổ đến mức muốn đánh Hàn Vực một trận, cuối cùng anh cùng hiểu cảm giác của Thẩm Tinh Sơ khi nghe anh đọc diễn cảm truyện của mình. Chính là cảm giác hận không thể tìm cái khe đất nào mà chui vào, ai cmn có thể chịu được! "Anh đủ rồi đấy!" Hàn Thành tức giận. Hàn Vực vẫn mang vẻ xem náo nhiệt: "Đây vẫn là lần đầu anh nhìn thấy dáng vẻ lúc đang yêu của Tiểu Thành, nhiệt tình đến mức không kiềm chế nổi vậy sao? Làm anh kinh ngạc quá, chắc chắn ba mẹ cũng sẽ kinh ngạc." "Hàn Vực!" Hàn Thành nổi giận hận không thể cắn anh mình một phát. Thư ký đang chuẩn bị mang cà phê vào cho Hàn Thành nghe vậy, tay cầm ly cà phê khẽ run, nghe kỹ một chút, đây là âm thanh bi phẫn cỡ nào chứ! Hàn tổng giám đơn thuần, thiện lương, soái khí, không hề tâm cơ của mọi người nhất định lại bị người anh trai âm hiểm, xảo trá, không có nhân tính kia làm khó dễ rồi! Thư ký thở dài, quyết định chờ một chút, giờ mà đi vào thì Hàn tổng giám nhất định sẽ cảm thấy khó xử. Thư ký yên lặng lui về phòng pantry, định pha một ly cà phê khác. Hàn Vực nhìn Hàn Thành tức giận đến mức sắp sửa dậm chân, rốt cuộc cũng đại phát từ bi ấn nút tạm dừng, cất điện thoại đi. "Vậy em không có gì muốn nói với anh sao?" "Anh xóa video đi cho em." "Thế thì không được, đây chính là video về lần đầu yêu đương của em, cần được cả nhà nâng niu, xem đi xem lại, như một vật gia truyền." Hàn Thành:!!! Anh em ruột kiểu ch*t tiệt gì đây?! Bảo sao tất cả nhân viên đều cảm thấy anh tàn nhẫn, độc ác, tàn bạo, mất nhân tính! Vì anh xứng đáng! "Không phải nhìn em như thế!" Hàn Thành giải thích: "Đây là giả, em chỉ phối hợp diễn kịch với người khác thôi!" "Vậy sao?" Hàn Vực vẫn còn hoài nghi: "Vậy thì kỹ thuật diễn của Tiểu Thành thực sự không tệ đấy." "Đương nhiên rồi, từ nhỏ đến lớn em làm gì mà chẳng giỏi?! Chỉ không so được với trình độ trâu bò của anh thôi, so với người khác đều ưu tú hơn nhiều, chẳng phải sao?!" Người bình thường có thể luyện tập liền nửa tháng sau khi thấy cha mình cắt giấy bằng tay trái, sau đó đặt tấm dán cửa sổ chính mình cắt trước mặt cha rồi nói giờ mình cũng có thể làm được, còn cắt vừa nhanh vừa đẹp, có phải là cắt giỏi hơn so với cha nhiều đúng không?! Quả thực là muốn chọc tức cha mình mà! Vậy mà Hàn Vực mười tuổi có thể làm vậy, chỉ cần người trong nhà có khả năng gì thì anh đều sẽ nhanh chóng học được, sau đó đắc ý dào dạt đi qua, tỏ vẻ hiện tại mình cũng có thể, còn làm tốt hơn mọi người nha ~ Thực sự rất biết cách làm người khác tức điên lên! "Anh cứ nghĩ kỹ lại xem trước giờ em đã từng kể chuyện yêu đương gì với anh chưa? Nếu em thực sự đang yêu đương chẳng lẽ lại gạt anh à?" "Cũng không hẳn, giờ em đã trưởng thành, có bí mật của riêng mình, không muốn có chuyện gì cũng kể cho anh hết thì cũng là chuyện bình thường." Hàn Thành:...... "Hàn Vực, em nghiêm túc nói với anh, hãy xóa cái video kia đi, chuyện này thật sự là vì em đang giúp một người bạn, thực sự chỉ là giúp đỡ bạn bè thôi." "Em quen người bạn này lúc nào sao anh không biết nhỉ?" "Chính là người bạn em gặp lúc mua xe, lần trước em đã kể với anh trên WeChat." "Chỉ là bạn bè?" "Chả thế thì sao?" Hàn Vực vẫn không tin, Hàn Vực vẫn hoài nghi. "Thật sự chỉ là bạn bè thôi." Hàn Thành đau đầu: "Anh mau xóa video đi." Hàn Vực thở dài, "Thật sự muốn xóa à? Anh quay khá tốt đấy, nhìn rõ mặt em luôn." "Xóa ngay lập tức cho em!" Hàn Vực hết cách, đành miễn cưỡng xóa video trước mặt em trai mình: "Xóa rồi." Hàn Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù có xóa, chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì anh cũng không thiết sống nữa. "Chỉ có mình anh đã xem thôi đúng không?" Hàn Thành ngập ngừng hỏi. Rõ ràng lúc đó anh thấy bãi đỗ xe không có ai, sao lại bị anh trai quay lại được. "Yên tâm, có mình anh xem thôi." Hàn Thành gật đầu, vậy là tốt rồi. "Anh đi đây." Hàn Thành nóng lòng muốn đuổi anh mình đi:"Đi mau, đi mau, sao hôm nay anh rảnh rỗi vậy." Hàn Vực vươn tay xoa đầu em trai, sau đó xoay người bước ra ngoài. Anh bước tới chỗ cửa, quay đầu lại như nhớ ra điều gì đó: "Tiểu Thành, em thực sự cho rằng thứ thú vị như vậy mà anh lại không có bản sao lưu à?" Hàn Thành:!!! Hàn Vực nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt của em trai, không khỏi cảm khái: "Tiểu Thành, em thật đáng yêu." "Hàn Vực!!!" Hàn Thành tức giận nhào tới, Hàn Vực xoay người đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại. Thư ký đứng cách đó không xa liền nghe được âm thanh chứa đầy oán giận, nghe kỹ một chút còn mang chút tuyệt vọng và phẫn nộ! Đây là chính là thanh âm huynh đệ hào môn tương tàn! Cô đang nghĩ ngợi thì thấy Hàn Vực xuân phong đắc ý đi ra, khóe môi còn vương ý cười. Một lúc sau Hàn tổng giám của bọn họ cũng mở cửa đi ra, mặt đầy phẫn nộ. Thoạt nhìn chính là bộ dáng sau khi huynh đệ tương tàn! Người thắng thì đắc ý dào dạt, kẻ bại trận thì xấu hổ tức giận. Hàn Thành nhìn thư ký của mình đang đứng ở cửa, vừa mới bước nửa chân ra ngoài liền thu lại, không đuổi theo Hàn Vực nữa, chỉ sợ sau khi đuổi theo thì mối quan hệ vốn không hòa thuận giữa hai anh em trong ấn tượng của nhân viên sẽ lại càng tồi tệ hơn. Anh nhìn thoáng qua cà phê trên tay thư ký, nói: "Cảm ơn." Nói xong, cầm cà phê đi vào văn phòng. Thư ký nhìn theo bóng dáng cô đơn của anh, không khỏi bi thương nghĩ: Người tốt như vậy sao cứ phải sinh ra ở nhà giàu số một, sao cứ phải gặp người anh trai lòng lang dạ sói như vậy, thật là thảm quá! Hôm nay lại là một ngày rơi lệ vì vì Hàn tổng giám! ______________ Tác giả có lời muốn nói:  Hàn Vực —— bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng! 【Tiểu kịch trường 1】 Hàn Vực lấy video ra: Mỗi ngày xem một lần, niềm vui bất tận! Hàn Thành: Anh vẫn còn là người sao! Hàn Vực: Đương nhiên, anh còn tình nguyện giúp em mua lồng sắt nha ~ Hàn Thành:...... Không muốn sống nữa. Tinh Tinh: Đại thù đã báo! Anh cũng có ngày hôm nay, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Hàn Thành: Anh mà ch*t thì em còn có thể sống một mình sao? Muốn ch*t  thì cùng ch*t, tuẫn tình đi bảo bối! Hàn Thành bắt đầu đọc diễn cảm. Tinh Tinh: Không!!!!! Tinh Tinh: Vì sao tôi không được đọc diễn cảm, tôi cũng muốn đọc diễn cảm! Áng Tư: Đang tải lên, đang tải lên, bình tĩnh nào con trai, cứ để anh ta kiêu ngạo hai ngày, sau này con có thể đọc diễn cảm khiến anh ta tức ch*t! 【Tiểu kịch trường 2】 Hàn Vực trong mắt Hàn Thành: Là một người bá đạo (*), không hổ là anh trai anh. (*) raw là 狼灭 (lang diệt), là cụm từ chỉ những người tàn nhẫn, bá đạo. Hàn Thành trong mắt Hàn Vực: Đơn thuần, đáng yêu, ngây thơ,, không có tâm cơ gì, tuy rằng không cầu tiến nhưng dù sao việc trong nhà sớm muộn cũng do anh gánh vác, nên cũng không sao, em trai vẫn làm cho người ta dễ yêu thích! Hàn Thành: Không cầu tiến??? Hàn Vực: Đứng đầu đã thỏa màn rồi? Điểm tối đa là 100 sao em không thể giành được 100 điểm! Hàn Thành:...... Bởi vì em là một người bình thường! Hàn Thành và Hàn Vực trong mắt nhân viên —— hào môn huynh đệ, như nước với lửa, cuối cũng ai có thể trở thành người thừa kế đây? Là Hàn tổng tận tâm, tàn nhẫn hay là Hàn tổng giám không một chút tâm cơ, phải chịu áp bách? Xin mời gian nhập Tập đoàn Hàn thị và tiếp tục theo dõi diễn biến! Nhân viên: Chúng tôi ủng hộ Hàn tổng giám!! Cố lên Hàn tổng giám, mama ai ni!! Hàn Thành:...... Cảm ơn, nhưng tôi chọn anh trai mình. Nhân: Anh vẫn là quá đơn thuần rồi! Hàn Thành:...... 【Tiểu kịch trường 3】 Khi Hàn Vực nhìn đến nhóm chat ẩn danh: Trợ lý: "Cậu ấy cười ấm áp và đơn giản làm sao, đối với người em trai đơn thuần, đẹp trai như vậy mà có thể không từ thủ đoạn, quả nhiên là anh, Hàn tổng!" Hàn Vực: "Là nụ cười đắc ý, nhưng đúng là đơn thuần thật, không có vấn đề gì." Trợ lý: "Cậu ấy cũng quá thẳng thắn rồi! Quá thật thà! Người không có tâm cơ như vậy, bảo sao không đấu lại Hàn tổng!" Hàn Vực: "Tiểu Thành đúng là thẳng thắn, cũng thật sự không có tâm cơ gì, bọn họ nói rất đúng." Trợ lý: "Hàn tổng, anh có thể chú ý vào danh tiếng của mình được không?" Hàn Vực: "Cấp trên còn cần danh tiếng sao?" Trợ lý:...... Hàn Vực: "Danh tiếng của Tiểu Thành tốt là được." Trợ lý: Đòi lại công bằng cho #tuyệt thế anh trai tốt#! ________________ Mấy chương gần đây tui cứ cảm giác dịch không thoát ý ấy, mn đọc thấy chỗ nào bị sượng thì cứ cmt để tui sửa nhé (ಥ ʖ̯ ಥ)