"Cách gì?" Bên kia điện thoại Tần Chu nhàn nhạt nói ra một cái tên: "Mộ Nhã Triết." Vân Thi Thi không khỏi nắm chặt tay. Bộ kịch bản《 Khuynh quốc 》này, cô thực sự rất thích! Nhưng làng giải trí vốn là như thế, không phải bạn có thực lực là được, mà quan trọng hơn chính là có bối cảnh, có thủ đoạn, có người chống lưng. Một vai diễn, đối với Mộ Nhã Triết có lẽ là điều rất đơn giản đi? Nhưng... Vân Thi Thi khó tránh khỏi có chút do dự. Cô cũng không phải rất muốn nhờ Mộ Nhã Triết để lấy được vai diễn này. ... Trụ sở của tập đoàn tài chính Đế Thăng nằm trên một con đường xa hoa bậc nhất trung tâm kinh tế thương mại của Kinh Đô, tòa nhà cao 99 tầng khiến cho người ta có cảm giác thật nguy nga tráng lệ. Người đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà này, chắc chắn sẽ sinh ra một loại cảm giác "nhìn xuống giang sơn" "bễ nghễ thiên hạ" đi! Giá trị con người Mộ Nhã Triết rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, cô cũng không rõ lắm. Nghe nói, cả Mộ thị giống như mạch máu thương nghiệp của quốc gia, cũng là trung tâm tài chính quan trọng nhất của Châu Á. Nếu Mộ thị có động thái gì, cả giới tài chính giống như đất rung núi chuyển. Mộ thị một mình nắm giữ cả đất nước, quyền thế ngập trời chiếm gần chọn bản đồ hai giới hắc bạch. Mộ Nhã Triết, nắm giữ trong tay quyền sinh sát của Mộ thị, tương lai cũng nhất định sẽ trở thành ông chủ của đế quốc thương nghiệp khiến vạn người ngưỡng mộ. Trong văn phòng xa hoa, Mộ Nhã Triết nắm chặt điện thoại, tao nhã dựa lưng vào ghế dựa, một bàn tay đặt trên mặt bàn không để ý gõ gõ, đôi mắt hẹp dài khép hờ. Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói mạnh mẽ có lực, giống như còn mang theo chút tức giận: "Ngày hôm qua, ông già họ Tống gọi điện thoại tới cho chú, nói cháu làm bậc đàn anh mà làm việc không có chừng mực. Vì một diễn viên lai lịch không rõ, mà khiến cho cháu gái ông ta tức giận. Tạm thời chú không quan tâm người phụ nữ kia là ai, nhưng nhà họ Tống là một con cờ quan trọng trên con đường trở thành gia chủ của cháu. Nếu có nhà họ Tống giúp đỡ, vị trí gia chủ này của cháu sẽ càng thêm vững chắc!" Đôi mắt Mộ Nhã Triết khẽ lướt qua một tia rét lạnh, giọng nói từ tính lại mang theo sự lạnh lẽo của băng giá: "Chú hai, chuyện này, chú không cần nhúng tay vào, cháu tự có chừng mực!" Đầu bên kia điện thoại, giọng nói người đàn ông đột nhiên trở nên âm trầm: "Không phải chú hai không nhắc nhở cháu, hiện tại nhà hộ Mộ đang trong thời kỳ rối loạn, cháu không nên mạo hiểm! Phải biết rằng, hiện tại cháu cũng chỉ là người thừa kế, còn chưa thực sự nắm quyền nhà họ Mộ. Chú vẫn cảm thấy cháu là người thông minh lanh lợi, chưa bao giờ để xảy ra việc ngoài ý muốn! Về chuyện này, cháu không biết là cháu xử lý có chút không thỏa đáng sao? Đương nhiên không thể tránh khỏi ông già nhà họ Tống kia nói có chút phóng đại, nhưng dù sao địa vị của Tống Ân Nhã vẫn còn đó, chú cũng không tin, cháu lại bị một người phụ nữ mê hoạc đến thần hồn điên đảo, đi đắc tội với nhà họ Tống...” Mộ Nhã Triết khẽ nhếch môi mỏng, giọng nói rất lạnh, mang theo cả sự châm chọc: "Mộ Nhã Triết cháu từ khi nào thì phải cần dựa vào nhà họ Tống để củng cố địa vị của mình? Nếu đã có thể ngồi đến vị trí này, cháu cũng có thể tiếp tục ngồi đến cuối cùng." Người đàn ông bên kia bỗng nhiên im lặng, không nói gì. Mộ Nhã Triết cười khẽ một tiếng nói: "Chú hai, thời của ông nội cùng chú đã qua, hiện tại là thời của cháu rồi." Người đàn ông thở dài một tiếng, tức giận nói: "Tùy cháu! Có điều, cháu cũng đừng làm cho chú hai thất vọng, chú hai vẫn tin tưởng vào năng lực của cháu! Xử lý chuyện này cho thật tốt!" "Cháu tự có chừng mực." Cúp điện thoại, Mộ Nhã Triết mệt mỏi dựa vào sau lưng, ngón tay thon dài khẽ day huyệt tình minh, trong khoảng thời gian dài sinh hoạt trong quân đội đã khiến cho ý thức cùng thính lực của anh nhạy cảm đến kinh người!