Ý ở ngoài lời, giống như là đang ám chỉ Vân Thi Thi không biết xấu hổ vẫn còn vọng tưởng cạnh tranh vai nữ chính với cô ta. Khẳng định này khiến Vân Thi Thi rất khó chịu. Hiển nhiên Lâm Chi có ý đối địch với cô. Mới đầu cô ta cũng không biết, Vân Thi Thi sẽ tham gia buổi thử vai này. Cứ cho là lần này thử vai, trên thực tế cũng đã sớm chọn ra nữ chính, nhưng Lâm Chi vẫn cảm thấy khó chịu với Vân Thi Thi. Vì sao? Đơn giản đều cùng xuất đạo không lâu, đều cùng là đối tượng được nâng đỡ, đều cùng một đi lên từ một vị trí, nhưng lúc Vân Thi Thi xuất đạo, Hoàn Vũ liền lợi dụng nhân khí của Lâm Chi để tuyên truyền cho Vân Thi Thi. Đương nhiên, chuyện này Vân Thi Thi cũng không biết. Nhưng Lâm Chi lại biết, vì thế cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng. Ai cũng không muốn nhân khí của chính mình bị chính đối thủ cạnh tranh lợi dụng. Mộc Tịch có chút đổ mồ hôi lạnh, lại nghe Vân Thi Thi lạnh nhạt nói: "Uh`m! Kịch bản này rất hot, tôi tới xem náo nhiệt thôi." Giọng điều có chút thoải mái lại mang theo ý trêu đùa, bầu không khí xấu hổ rất nhanh liền biến mất. Lâm Chi ngớ người ra, ánh mắt đánh giá Vân Thi Thi lại thêm một chút sâu xa. Trợ lý ở bên cạnh thúc giục sắp đến lượt cô ta thử vai rồi. Lâm Chi khẽ hừ một tiếng mới xoay người rời đi. Khóe môi Mộc Tịch khẽ nhếch: "Tôi cảm thấy cô ta thật đáng khinh!" "Ồ?" Mộc Tịch tức giận nói: "Lâm Chi này thật quá đáng, quá ngạo mạn! Lại còn cố tình làm khó người ta, tức chết tôi rồi." "Đi thôi, đừng tức giận nữa." "Thi Thi, cô nhất định phải cố gắng, tranh thủ giành lấy vai nữ chính này, xem Lâm Chi cô ta còn dám coi thường cô không!" Vân Thi Thi thẳng thắn nói: "Tôi không cảm thấy mình có hi vọng." "Hả?" Mộc Tịch sửng sốt: "Cô không tin tưởng vào bản thân mình?" "Tôi vốn ôm chút hi vọng thành công đối với buổi thử vai lần này, nhưng nghe giọng điệu không hề sợ hãi vừa rồi của Lâm Chi, xem ra, cô ta được chọn diễn vai nữ chính rồi." Vân Thi Thi nói. "Vậy...Chúng ta còn tham gia thử vai không?" "Tham gia. Tại sao lại không tham gia? Tần Chu đã tranh thủ vai này cho tôi, tôi sao có thể phụ anh ta? Mặc dù không lấy được vai nữ chính, nhưng tốt xấu gì cũng để người ta quen với cái mặt này chứ!" Vân Thi Thi vui vẻ nói. Quen với cái mặt này... Phốc... Mộc Tịch bị vẻ mặt hài hước của cô làm cho không nhịn được cười. Vào phòng hóa trang, nhà tạo hình vừa nghe thấy cô là nghệ sĩ của Hoàn Vũ, thái độ liền trở nên lạnh lùng. Tùy tiện ném cho cô một bộ trang phục màu trắng sau đó liền rời đi. Vân Thi Thi cầm bộ trang phục trắng thuần kia lên, lại nghĩ tới vừa rồi Lâm Chi mặc trên người một bộ trang phục diễm lệ, quả nhiên không thể so sánh nha. Mộc Tịch buồn bực nói: "Này cũng thật quá đáng! Cho Lâm Chi trang phục đẹp như vậy, thế nào lại vứt cho cô bộ trang phục như đi đám tang thế?" Vân Thi Thi nhíu mày, bỗng nhiên cười, nói: "Mộc Tịch, cô trang điểm cho tôi đi!" "Kỹ thuật trang điểm của tôi không tốt lắm." "Không cần trang điểm tinh xảo tỉ mỉ, chỉ cần đánh phấn dày một chút, để cho sắc mặt tiều tụy một chút, ánh mắt lớn một chút, lông mi dài một chút, cánh môi khô nứt một chút là được." "Vậy thì đơn giản!" Mộc Tịch nói xong liền bắt tay vào làm. Chỉ trong chốc lát liền trang điểm xong. Vân Thi Thi nhìn vào trong gương, trong gương hiện lên một khuôn mặt tuy tiều tụy hốc hác nhưng vẫn rất xinh đẹp. Nếu thử vai theo kịch bản gốc là diễn ở lãnh cung, thì trang điểm không thể quá lộng lẫy, nên tiều tụy một chút mới phải. Cô là người cuối cùng ở tổ 2. Bỗng nhiên Dương Mị đi tới, gặp Vân Thi Thi ở đây cô ta đã có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy trên người cô mặc bộ váy trắng, sắc mặt hốc hác, cô ta lại càng kinh ngạc hơn. "Thi Thi...Cô cũng tới thử vai sao?" Vân Thi Thi vừa thấy cô ta liền cười nói: "Đúng vậy." "Nhưng mà...Mặt cô sao lại trang điểm tiều tụy thế?" Dương Mị có chút khó hiểu.