Thật không công bằng. Trong lòng cô lạnh lẽo thở dài. Mộ Nhã Triết thấy giọng mỉa mai, khẽ nhăn mày, lại thấy cô cười hỏi lại: "Vì vậy, hiện tại có phải anh muốn em tới đó cúi đầu xin lỗi không?? Em làm cô ta bị thương, mà nhà họ Tống lại có quyền có thế, có khi còn có thể bắt em ngồi tù nhỉ? Đúng là người có quyền lực trong tay có khác, không giống như người thường, có thể một tay che trời! Em thật chả tính là gì, chỉ như châu chấu đá xe, một dân đen tiểu tốt làm sao có thể so với con gái cưng của nhà họ Tống đây?" Thần sắc của anh biểu lộ sự không vui, tiến lên, giơ tay tóm lấy cằm cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Anh đang hỏi em, có cần phải ra tay nặng như vậy không?" Nặng tay? Vân Thi Thi rưng rưng nước mắt, bật cười. Nhẫn nhịn không khóc, giả vờ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Vậy anh muốn em phải làm sao? Em làm cô ta bị thương ở tay đấy, chính em đánh đấy, còn tát cô ta nữa! Em còn mắng cô ta là tiện nhân không biết xấu hổ..." "Em--" Mộ Nhã Triết tức giận gằn thành tiếng, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần. "Anh chỉ hỏi em là đã xảy ra chuyện gì, em có cần phải nói cái giọng như thế không?" Vân Thi Thi cảm thấy cằm sắp bị anh bóp lệch cả rồi, trong lúc nhất thời càng cảm thấy tủi nhục. Lời còn chưa dứt nước mắt đã ầng ậc chảy xuống, từng giọt từng giọt nóng bỏng không ngừng, rơi xuống trên mu bàn tay của anh. Tâm tư của phụ nữ luôn rất nhạy cảm, xảy ra chuyện như vậy, cô mong mỏi chờ đợi anh về, tưởng rằng khi về anh sẽ để cô ôm lấy, vỗ về an ủi, để cô có thể giãi bày nỗi lòng uất ức này. Không mong cầu anh phải vì cô mà đòi lại công bằng, nhưng nào ngờ khi trở về, lại khí thế hung hăng như vậy, luôn miệng muốn nói lý lẽ với cô. Hay lắm! Có cái gì mà đúng mà sai? Chuyện tới nước như vậy mà còn phải nói nhiều lời làm gì? Vân Thi Thi cắn môi, thanh âm khàn khàn khó chịu, ngắt quãng, khinh thường nói: "Mộ Nhã Triết, anh muốn em phải làm sao?..." "Không được khóc!" Anh rất sợ cô rơi nước mắt. Cô vừa khóc, anh liền không biết phải làm gì cả! Anh không cho phép cô khóc, cô càng khóc dữ dội, từng giọt từng giọt, long lanh như những hạt sương, không ngừng rơi xuống. "Thích anh, thật là một việc mệt mỏi! Một người ưu tú như vậy, cao không thể với tới! Mà em thì, vừa hèn mọn lại vừa dơ bẩn... Mộ Nhã Triết, thích anh, em mệt mỏi lắm..." Cô cắn cắn cánh môi đỏ mọng, lau đi nước mắt, không muốn để cho người đàn ông này chứng kiến sự yếu đuối của mình. Mộ Nhã Triết tự tay, kéo cô vào lòng, Vân Thi Thi đẩy anh ra, tung chăn lên, cuộn mình vào trong, không muốn cho anh đụng vào. Đây là cố ý tỏ ra xa lánh anh! Anh sẽ không cho phép cô xa lánh mình! Anh đi tới, xốc chăn lên, ôm cô vào lòng. Vân Thi Thi điên cuồng giãy dụa, cả giận nói: "Không được động vào em, cút đi!" "Đừng làm loạn, ngoan, nghe lời" anh ôm cô thật chặt, không cho cô tiếp tục giãy dụa nữa. Sức lực của anh lớn như vậy, lại bá đạo như vậy, làm cho cô không thể phản kháng được. Đợi cô tỉnh táo lại, anh lại ôm cô chặt hơn, trầm giọng nói: "Vừa rồi, anh hơi mất bình tĩnh, anh không muốn tỏ ra như vậy, anh trở về không phải là chất vấn em, là muốn nghe em giải thích! Cho nên em cũng không phải tỏ ra gay gắt như vậy." Vân Thi Thi vẫn im lặng, nhưng trong ánh mắt cũng hơi hòa hoãn một chút. Anh nói không phải là vội về hỏi tội cô, nhưng vừa về tới nhà, sắc mặt đã khó chịu như vậy, rõ ràng là muốn chất vấn cô còn gì?