Anh không kiên nhẫn đá nó sang một bên, rõ ràng không có dùng nhiều sức, nó lại như mất trọng tâm lảo đảo ngã ngửa ra sau, té rầm một cái. Tiểu Triết Triết giống như không cam lòng, lại chạy đến bên cạnh anh, tiếp tục vươn móng vuốt lay lay ống quần của anh. Mộ Nhã Triết lại đá nó sang một bên: " Về ổ của mày đi!" Chịu đựng sự lạnh nhạt, Tiểu Triết Triết ẳng ẳng kêu lên, tiếng sau cao hơn tiếng trước, cuối cùng liền kêu đến khàn cả giọng. "Ẳng ~ẳng~~ư ử" Từng tiếng kêu rên vô cùng thê thảm, giống như rất tổn thương vì bị anh lạnh nhạt! Mộ Nhã Triết rốt cục cũng không kiên nhẫn nổi, nhấc nó đặt lên chân mình. Sau đó nó không còn rên rỉ nữa, tìm vị trí, cuộn mình thành một cục trong lòng anh, dần dà không tự chủ được liền chui vào trong áo khoác tây trang của anh. Trong văn phòng có điều hòa, nhưng nó lại cảm thấy rất lạnh. Khuôn mặt Mộ Nhã Triết đã đen đến không còn gì để nói. Anh vì cái gì mà lại đồng ý với người phụ nữ ngốc nghếch kia mang theo con chó ngu ngốc này đi làm? Suốt cả một ngày, anh không có cách nào chuyên tâm xử lý công việc, đơn giản chỉ vì con chó ngu ngốc này luôn có cách chọc anh tức giận. Vì vậy, lúc Mẫn Vũ mở cửa bước vào liền nhìn thấy, ngồi ở trước bàn làm việc, vẻ mặt Mộ Nhã Triết đầy âm trầm, ánh mắt anh ta vô cùng kinh ngạc. "Ông chủ..." Hiển nhiên tâm trạng của Mộ Nhã Triết vô cùng u ám. Mẫn Vũ lập tức đi tới liền thấy trong lòng Mộ Nhã Triết chính là con chó nhỏ ngủ chổng vó, không biết trời cao đất rộng là gì, vô cùng thích ý! Trời ạ... Con chó này muốn lên chầu trời sao? Phải biết rằng, độ ưa sạch sẽ của Mộ Nhã Triết người ta chỉ cần nhìn là biết. Vậy mà lại để một con chó nằm trên đùi giương oai? Nó ngủ thiếp đi cũng thôi, nhưng trong lúc ngủ lại giống như đang nằm mơ, bốn móng vuốt bất thình lình giật giật, giẫm giẫm, khiến cho bộ quần áo trắng sáng sạch sẽ của Mộ Nhã Triết lấm tấm đầy bụi bẩn. Mẫn Vũ trợn mắt há hốc mồm: "...Ông chủ, không phải ngài rất ghét chó sao?" "Đã biết còn không mau tóm con chó ngu xuẩn này ra?" Mộ Nhã Triết trợn mắt nhìn anh ta. Mẫn Vũ lập tức ôm lấy chú chó nhỏ. "Mang cho tôi một bộ tây trang khác để đổi!" Anh dặn dò, Mẫn Vũ lập tức sai người mua một bộ tây trang mới tinh đến cho anh thay. "Công việc chiều nay của cậu là trông coi con chó này cẩn thận cho tôi!" Mộ Nhã Triết hạ lệnh xong liền ra khỏi cửa. Buổi chiều còn có hội nghị quan trọng. Mẫn Vũ ôm lấy chú chó nhỏ, khóe miệng đầy ý cười. ... Hôm nay, Vân Thi Thi nhận được một cuộc điện thoại của Khương Lê, trong điện thoại, Khương Lê ấp úng, muốn nói lại thôi, giống như có điều muốn nói lại không dám nói. Vân Thi Thi bật cười nói: "Khương Lê, có phải cậu có chuyện muốn nói với tôi không?" Khương Lê khẽ "Ừ" một tiếng, nhưng không nói ngay, ở trong lòng cân nhắc mấy lần. Nói ra cũng thật đáng châm chọc. Trong buổi họp lớp lần trước, mọi người đều không ai biết chuyện của Vân Thi Thi, đối với Vân Thi Thi, bọn họ đều xem nhẹ thậm chí là coi thường! Lúc học đại học, Hoàng Lệ Lệ châm ngòi thổi gió, tạo lời đồn, nói Vân thi Thi được đại gia bao nuôi, là nhân tình bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng! So với những lời ấy còn có chuyện càng khó nghe hơn. Hoàng Lệ Lệ thậm chí bịa đặt nói Vân Thi Thi là xe công cộng, trả tiền là có thể leo lên, ba vạn đồng là có thể bao nuôi một tháng, còn nói đám nam sinh trong trường không cần bị vẻ bề ngoài của Vân Thi Thi lừa gạt, trước mặt người ngoài thì đơn thuần sạch sẽ, trên thực tế sao? Tâm hồn vô cùng ti tiện. Xe công cộng, ha ha, thật là một cụm từ vô cùng nhục nhã.