Anh đến, Phó Viện Trưởng đang trực giật mình, ông cố ý mang theo những người liên quan chạy tới, đứng ngay cửa chờ đại giá của anh! Mộ Nhã Triết ôm vai Vân Thi Thi, nhìn lướt qua, lập tức nói: "Kiểm tra cho cô ấy, nhớ kỹ, không cho phép có một chút sai lầm!" Anh vừa nói xong, những người dưới tay anh không nói hai lời lập tức chấp hành! Làm một loạt kiểm tra, lúc bác sĩ báo cáo tới, nhìn mặt gửi lời nói: "Tổng giám đốc Mộ, đã có kết quả kiểm tra, không mang thai." "Không mang thai?" Mộ Nhã Triết nhíu mày, hiển nhiên cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này. Ngoài ý muốn giống anh, tự nhiên còn có Vân Thi Thi, đầu tiên cô khá kinh ngạc, sau đó trong lòng ổn định lại. Mộ Nhã Triết lườm cô một cái, hờn giận trong lòng tăng lên đến cùng cực. "Gần đây tôi hay có phản ứng nôn khan, là xảy ra chuyện gì vậy? Còn có, kì sinh lý đã lâu không tới rồi!" Bác sĩ trả lời: "Nôn khan là biểu hiện của bệnh viêm dạ dày mức độ nhẹ. Có quan hệ với dạ dày yếu, nóng trong người. Bình thường chỉ cần chú ý quy luật ăn uống, kỵ đồ sống nguội cay độc, xem lại tình huống! Còn kỳ sinh lý không tới, là biểu hiện của việc nội tiết mất cân đối." Sau đó cẩn thận mà tôn kính hỏi: "Xin hỏi có phải cô thường thức đêm công tác hay không?" "Phải..." Vân Thi Thi gật gật đầu. Quả thực gần đây cô thường thức đêm quay phim, cho kịp tiến độ. Cũng không phải quay phim mệt, mà là có đôi khi mặc dù không có cảnh diễn của cô, cô cũng cần phải chờ ở studio. "Tốt nhất là phải làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, nếu không, nội tiết mất cân đối sẽ khiến cho kỳ sinh lý chậm lại." Bác sĩ lại dặn dò cô rất nhiều. Chỉ là Mộ Nhã Triết một bên, sắc mặt đã lạnh lẽo hoàn toàn. Thế nên trên đường đi về, anh vẫn luôn nghiêm mặt, cũng không mở miệng nói một câu nào. Vân Thi Thi bật cười không thôi, "Sao vậy? Không mang thai, anh rất thất vọng à?" Ánh mắt Mộ Nhã Triết nhìn thẳng phía trước. Đâu chỉ là thất vọng. Tóm lại, không mang thai, tự nhiên Vân Thi Thi rất vui mừng khi thấy chuyện thành công. Sau khi kết thúc bộ phim, sẽ có một kỳ tuyên truyền dài dằng dặc, cần đi diễn trên cả nước. Cô vụng trộm liếc nhìn anh, thấy sắc mặt của anh lành lạnh, thấy hơi bất đắc dĩ. Đêm nay, cô mới vừa nằm trên giường, thân hình cao lớn của Mộ Nhã Triết đã đè lên. Vân Thi Thi thấy hơi hoảng, thấy khuôn mặt đẹp trai của anh gần sát mình, ánh mắt có phần kiêng dè, lại ẩn giấu mãnh liệt. Cô hơi hơi lui về sau, lưng dán lên giường, anh ép sát từng bước, giống như thợ săn đã nhắm tới con mồi. Vân Thi Thi kéo khóe môi, lại càng cảnh giác: "Anh... định làm gì..." Mộ Nhã Triết thổi một hơi, phất qua gương mặt cô, hết sức tà ác: "Làm yêu." "Bá" một phen - - Trên mặt Vân Thi Thi nhất thời nóng bỏng không ngừng. Đỏ sắp rỉ máu! Người đàn ông này... Sao có thể nhẹ nhàng nói ra những lời... khiến cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh như vậy?! Mộ Nhã Triết chạm vào trán của cô, bàn tay to ôm eo của cô, môi mỏng cong lên đường cong vô cùng xinh đẹp: "Em nói, anh có nên cố gắng thêm một chút nữa không?" "Cố gắng gì chứ..." Người nào đó tà ác nói: "Hoa nở, kết quả." ... Hoa nở... Kết quả... Trời ạ, thật là có nội hàm. Mặt Vân Thi Thi lại càng nóng đến không thể chịu nổi, che mặt, chỉ cảm thấy nguồi đàn ông này có đôi khi, đúng là vô cùng tà ác. "Em không muốn sinh nữa." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thi Thi suy sụp, "Em đã có Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần rồi." "Không đủ." Mộ Nhã Triết nghiêng người, kéo cô vào trong lòng, trong giây lát, cô đã dùng tư thế rất mờ ám dựa vào lòng anh, kề sát vào cô, anh lại đứng đắn nhắc lại: "Không đủ!"