Một sợi cũng không sót. Anh dường như là rất đói bụng, thậm chí ngay cả canh cũng uống sạch. Mộ Nhã Triết bỏ bát xuống, ánh mắt yên lặng nhìn cô, nhíu mày. Vân Thi Thi cẩn thận hỏi: "Anh no chưa?" "Chưa đủ, nhưng cũng không còn đói nữa." Mộ Nhã Triết trả lời. Vân Thi Thi hít một ngụm khí lạnh. Cô đột nhiên có cảm giác, mình nên tìm hiểu lại người đàn ông này. Làm sao trước đây lại không phát hiện anh có cái dạ dày lớn như vậy. "No rồi, vậy đem bát đi rửa thôi!" Vân Thi Thi cười híp mắt ra lệnh cho anh. Mộ Nhã Triết còn ngươi nhất thời đen lại, nói: "Anh không biết rửa." "Anh không biết, vậy để em dạy!" "Đã như vậy, sao em không tự đi rửa đi?" Mộ Nhã Triết vẫn bình tĩnh chất vấn. Vân Thi Thi cau mày nói: "Em đã làm cho anh ăn rồi, rất mệt!" Ánh mắt người đàn ông lập tức trở lên khó hiểu, làm mấy gói mì thì có gì mà mệt? Vì vậy anh nói: "Mì ăn liền, rất dễ làm." Nói xong còn cố tình liếc cô một cái. "Vậy như này đi, chúng ta chơi một trò chơi, người nào thua sẽ phải đi rửa." Vân Thi Thi đứng lên, vô cùng hăng hái vén tay áo. Mộ Nhã Triết cũng ngồi lại chỗ, ánh mắt không thèm để ý, vui vẻ nhận lời. "Tốt." Lúc này, trong phòng ăn, bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quái. Vân Thi Thi ánh mắt đăm đăm nhìn Mộ Nhã Triết, chậm dãi giơ hai bàn tay ra. "Búa kéo giấy!" "Không được, chơi lại! Ba ván thắng hai thì thắng." "Em..." "Không cho phép anh chơi xấu!" Vân Thi Thi trừng mắt nhìn anh một cái. "Búa kéo giấy!" Mộ Nhã Triết khóe môi mỉm cười quyến rũ, hai tay đưa về ôm trước ngực, Vân Thi Thi thì tức giận tới sắp thổ huyết. Cái này... chuyện gì vậy? Cô lại thua nữa sao? Vân Thi Thi buồn bực chỉ vào anh: "Anh chơi xấu, nhất định là chơi xấu!" Mộ Nhã Triết lười biếng nhìn cô, ánh mắt vô cùng châm biếm: "Cô Vân, xin chú ý phong độ của mình, cái gì gọi là có chơi có chịu." Vân Thi Thi nhịn một chút, loại chuyện như này nói bé thì là trò chơi, nói lớn thì là danh dự của một người, làm sao có thể coi như chuyện nhỏ cho được? Nhưng vừa muốn nói rõ phải trái với anh, đã bị Mộ Nhã Triết xua đuổi không để ý đến cô. Vân Thi Thi không thì làm gì hơn ngoài việc đem bát đi rửa, vẻ mặt căm uất tức giận, xả nước thật mạnh. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, một bàn tay cứng rắn ôm lấy eo cô, một luồng ấm áp ngay sau đó phủ lên lưng cô. Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng ôm lấy hông cô từ phía sau, nhẹ nhàng đặt cằm lên bờ vai cô, hơi thở nóng ẩm cố tình phả vào má cô, giống như đang trêu chọc. Vân Thi Thi giật mình, động tác trên tay chợt ngừng lại, có chút mất tự nhiên, gượng cười ngượng ngạo: "Này này, anh làm gì vậy?" Mộ Nhã Triết không nói lời nào, chỉ là cầm lấy đôi tay của cô. Lúc này, trên tay cô vẫn còn dính bọt của nước giửa bát, anh vẫn cứ nhẹ nhàng cầm lấy, xoa hết bọt nước trên đó đi, nhìn chằm chằm tay cô. Mười ngón tay của cô rất thon và dài, đó chính là đôi tay trời sinh rất thích hợp để chơi đàn dương cầm. Nhưng mà, một bàn tay xinh đẹp như vậy, lòng bàn tay, mu bàn tay, đều có những vết chai mờ mờ, nếu như nhìn thật kỹ, lòng bàn tay của cô thậm chí còn có chút thôi ráp! _______________________