Mộ Uyển Nhu không biết bản thân đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, đến khi chạy đến trung tâm chợ, cô ta mới dừng xe, đậu lại bên lề. Mới nãy, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cô ra rất kinh hãi, cô ta nắm chặt tay lái, hít thở sâu, cố điều chỉnh lại nhịp tim đang đập dồn dập như sấm, nhưng thật lâu cũng không thể bình tĩnh được. Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Cô hình như nhìn thấy, Ngải Luân bị giết… Đó là ai? Sao lại làm như thế? Mộ Uyển Nhu khó mà bình tĩnh được. Ngay lúc cô đang hoảng loạn, điện thoại đột ngột reo lên! Mộ Uyển Nhu bị tiếng chuông điện thoại doạ cho mất hồn, cô ta trấn tĩnh bản thân, sau đó run rẩy cầm lấy điện thoại. Trên màn hình là một dãy số hoàn toàn xa lạ. Vừa rồi bị sốc, nên khó tránh khỏi việc không kiềm chế được cảm xúc, cô ta run lên bần bật, sau một lúc nhìn điện thoại, cô ta mới ấn nút nghe. “Alo” “Là tôi” Giọng nói trầm thấp của Mộ Liên Tước vang lên ở đầu bên kia. Không hiểu sao khi nghe giọng nói này, cô ta lại cảm thấy bình tĩnh hẳn: “Chú tư, là chú…” “Uyển Nhu, cô đúng là dại dột mà!” Mộ Liên Tước bỗng nhiên mắng: “Cái tên Ngải Luân đó, cô đã biết hắn yêu cô, căn bản là không thể tha cho hắn được, nhưng cô cứ khăng khăng giữ hắn bên cạnh, thật đúng là…!” Nhắc đến hai từ “Ngải Luân” này, Mộ Uyển Nhu thoáng sợ hãi, trong lòng hoang mang tột cùng, sau đó cẩn thận dò hỏi: “Có phải, vừa rồi chú đã cho người đến ám sát… Ngải Luân?” “Đúng, chính là tôi! Sao, cô nghĩ tôi ngu xuẩn như cô à? Cô nghĩ tôi sẽ lưu lại một quả bom bên người sao?” Mộ Liên Tước im lặng một lúc, sau đó tiếp tục nói: “Cậu ta biết quá nhiều chuyện về cô, tôi đã không nói gì, nhưng cậu ta cũng không phải là người thông minh, tinh ý, nếu để cậu ta lộ ra chuyện gì, cái mạng cô coi như xong!” Bây giờ, Mộ Uyển Nhu còn giá trị lợi dụng rất lớn với Mộ Liên Tước, nên ông ta phải bảo vệ quân cờ này cho thật tốt. Mộ Uyển Nhu ngơ ngẩn! Thật sự là đã bị giết! Gương mặt Mộ Liên Tước rất bình tĩnh, nhưng trong tâm ông ta thì vô số mưu kế thủ đoạn vô biên. Mộ Uyển Nhu như nhận ra điều gì đó, cô kinh ngạc hỏi: “Chú Tư, chú cho người theo dõi tôi?” Cô ta và Ngải Luân không phải chọn đại một chỗ để gặp mặt, trước giờ, trong Phương Viên Kì rất ít người sinh sống, hầu như là không có ai cả. Trừ khi Mộ Liên Tước cho người theo dõi, nếu không thì tuyệt đối ông ta không thể biết được nơi này… Thật đáng sợ. Mộ Liên Tước, người này đúng là cáo già mà. Ông ta cho người theo dõi cô ta, rõ ràng ông ta không hề tin tưởng cô ta. “Đúng đấy, tôi đã cho người theo dõi cô” Mộ Liên Tước không hề phủ nhận, mà trực tiếp nói thẳng: “Vì, tôi lo, nếu như cô để lộ chuyện gì đó, sẽ gây trở ngại cho con đường thăng tiến của tôi! Mộ Uyển Nhu, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám phản bội tôi, tôi sẽ cho người xử lý cô, cô nghe rõ chưa?” Đôi môi Mộ Uyển Nhu run lẩy bẩy, trong gương chiếu hậu, là gương mặt trắng bệch đến doạ người của cô ta. Thực ra, lương tri của cô ta chưa hề mất, cô ta vẫn còn có chút lương tâm. Ngải Luân thật lòng yêu cô ta, thậm chí anh ta còn phản bội cả Mộ Nhã Triết, vì cô! Bên tai cô ta văng vẳng những lời thề son sắt của Ngải Luân, anh nói muốn dẫn cô ta cao chạy xa bay, muốn cho cô ta một cuộc sống yên bình hạnh phúc. Chớp mắt một cái, Ngải Luân đã chết thảm, ngay trước mắt cô ta, cô ta cảm thấy cả người như mất đi sức sống, cô ta khổ sở ôm lấy đầu. “Kế hoạch phải nhanh chóng được thực hiện!” Mộ Liên Tước ngừng một chập, sau đó nói: “Tôi nghe nói, Mộ Thịnh, cái lão già đó dạo gần đây đang bắt tay vào việc sắp xếp hôn sự của cô và Mộ Nhã Triết đúng không?”