Vân Thi Thi cảm thấy, Cố Tinh Trạch đang cố ý trốn tránh cô. Nhưng cô không hiểu, trong lòng Cố Tinh Trạch đang nghĩ cái gì. Dù sao trong cùng một tổ kịch, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thái độ lạnh lùng của anh quả thật làm cho cô bất an. Giống như cô đang gây rắc rối cho anh. Vân Thi Thi nghĩ, buồn bã nhếch môi, bất đắc dĩ xoay người rời đi. Trong phòng nghỉ, Cố Tinh Trạch dựa lưng vào trên cửa, nghe tiếng bước chân chậm rãi rời đi của Vân Thi Thi, vốn khuôn mặt lạnh lùng biến thành đau xót và cô đơn. Không phải anh cố ý vắng vẻ cô. Chỉ vì trong lòng anh rõ ràng, tình cảm của mình đối với cô, nếu không thể kiềm chế, cũng không khống chế được, chắc chắn càng không thể vãn hồi. Không phải do anh yếu đuối, không dám đi tranh, mà vì tư cách đi tranh anh cũng không có. Trong lòng Vân Thi Thi không có anh, không phải sao? Như vậy, tình yêu của cô chỉ làm cô cảm thấy gánh nặng và thương hại. Giữ khoảng cách, xa lạ, mới không có con đường thứ hai. Lần đầu tiên trong đời, có được tình cảm với một người con gái vậy mà phải dùng cách tệ hại như vậy để buông bỏ. Anh chậm rãi ngồi ở trên ghế sofa, cảm thấy mình đã rơi vào hố sâu, tùy tay cầm lấy một chai nước khoáng, vặn mở, uống một ngụm lại cảm thấy tâm phiền ý loạn, giơ tay lên ném chai nước vào gương trang điểm. "Răng rắc" - - Gương trang điểm to như vậy bị đập xuất hiện ra nhiều vết rạn. Trên bàn một mảnh hỗn độn. Trợ lý Nhược Băng đi vào, trong phòng nghỉ đã thành một nùi, tất cả dụng cụ trang điểm rơi vãi đầy đất, bình nước khoáng nằm ở trên bàn, nước không ngừng mà giọt rơi trên mặt đất. Trong lòng cô ấy giật mình, ngắm nhìn bốn phía, đã nhìn thấy một người đang co rút ngồi trong góc. Chỉ thấy Cố Tinh Trạch đỡ đầu, cả khuôn mặt chìm trong bóng mờ, tóc mái che biểu cảm trên khuôn mặt anh, nhưng cả người anh không chút sinh khí. Nhược Băng kinh hãi. Cô ấy chưa bao giờ thấy vẻ mặt yếu ớt như vậy trên mặt Cố Tinh Trạch. Như một cô nhi bị thế giới vứt bỏ. Cô ấy đi qua, cẩn thận để tay lên vai anh, Cố Tinh Trạch cũng không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở trong góc, cũng không nhúc nhích, thậm chí ngay cả hơi thở phập phồng, cũng mỏng manh như vậy. "Tinh Trạch, làm sao vậy..." Nhược Băng nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt thân thiết. Cố Tinh Trạch không nói chuyện, chỉ hơi nghiêng người. Tay của Nhược Băng từ trên vai anh trượt xuống. Cô ấy ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng, nhìn phòng hỗn loạn đồ trang điểm rãy đầy dưới đất, khẽ lắc đầu, nói khẽ: "Tinh Trạch, tôi dọn dẹp nơi này một chút.... Ừ, nếu có gì chuyện không vui, anh có thể nói với tôi." Cố Tinh Trạch vẫn không có mở miệng, chính là thâm trầm im lặng. Nhược Băng bắt đầu dọn dẹp, lau sạch nước đọng trên bàn, sửa sang lại đồ trang điểm. Chợt nghe tiếng bật lửa phía sau. Trên mặt cô ấy ngừng một chút, quay đầu lại xem, đã thấy anh đang đốt một điếu thuốc. Nhất thời sợ hãi! Khi nào thì anh biết hút thuốc? Trước kia anh chưa bao giờ hút thuốc! Sau khi giật mình, Nhược Băng vội vàng đi qua, giật lấy điếu thuốc trên tay anh quăng xuống đất. Cố Tinh Trạch hơi ngẩng đầu, tóc mái che đôi mắt, lộ ra ánh mắt lạnh như băng. Nhược Băng bị ánh mắt của anh làm hoảng sợ, vẫn lấy hết dũng khí nói: "Tinh Trạch, từ khi nào anh bắt đầu hút thuốc vậy hả?" Rốt cuộc anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô ấy: "Trả lại cho tôi."