Tiểu Dịch Thần vừa tỉnh ngủ, thần chí đều mơ hồ không rõ, Hữu Hữu hung hăng chà đạp khuôn mặt của cậu, cậu một chút phản ứng cũng không có, chỉ một lòng muốn ngủ. "Bùm" một tiếng - - Tiểu Dịch Thần ngã xuống trên người cậu. Cả thân thể đều đè trên người cậu. Hữu Hữu giật mình trừng lớn mắt, vươn tay đẩy cậu ấy ra, lại nghe Tiểu Dịch Thần dán mặt của cậu, buồn ngủ nỉ non: “Ừ, buồn ngủ quá,..em trai, chúng ta ngủ thêm một lát đi. “ "Không được! Đứng lên." "Hu hu... người ta rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ." Tiểu Dịch Thần làm nũng ở trên người cậu. Hữu Hữu bị cậu ấy đè lên người, không thể động đậy, một chút khí lực giãy dụa cũng không có, một mặt ủy khuất kêu lên: "Mẹ, mẹ! Cứu mạng!" "Mộ Dịch Thần, mau cút xuống cho em, có nghe hay không? Anh đè chết em rồi..." "A a - - " Vân Thi Thi từ trong mộng bị tiếng kêu cứu của Vân Thiên Hữu bừng tỉnh, cô còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, mở mắt ra lại nhìn thấy Tiểu Dịch Thần mềm nhũn dán ở trên người Vân Thiên Hữu, có chút dở khóc dở cười. "Mẹ, cứu con... Mộ Dịch Thần nặng quá, anh ta đè trên người con, con không thể thở được rồi..." Hữu Hữu mềm yếu làm nũng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lã chã chực khóc, dường như muốn khóc đến nơi. "Tiểu Dịch Thần, ngoan, đi xuống người em trai mau." Vân Thi Thi ôm lấy Tiểu Dịch Thần, vừa dỗ dành nói. Tiểu Dịch Thần lại rung đùi đắc ý không đồng ý: "Không được! Con muốn ngủ với em trai" Vân Thi Thi: "..." Vân Thiên Hữu tức giận nói: "Em ra lệnh cho anh, mau từ trên người em lăn xuống, rất nặng đó- - " "Không được, trên người em mềm nhũn, ngủ ở trên người em thật thoải mái..." "Mộ Dịch Thần - -! Mau xuống đây... A a - - " "Suỵt, nhỏ tiếng chút! Không cần đánh thức Đại Ma Vương." "Đại ma vương gì?" "Cha là đại ma vương, sáng sớm thức dậy rời giường sẽ rất tức giận, đánh thức cha, thật khủng bố..." Vân Thiên Hữu: "..." ... Ngày nghỉ ban ngày ngắn ngủi rất nhanh liền kết thúc. Mộ Nhã Triết mang theo Vân Thi Thi tái khám, bác sĩ nói vết thương trên tai cô đã tốt hơn, tốt nhất là nghỉ dưỡng thêm mấy ngày để khỏi hẳn, thì không có gì trở ngại, cũng sẽ không để lại di chứng gì. Hai bánh bảo nhỏ đứng ở phía sau nghe được, hai mặt nhìn nhau, lúc này mới an tâm. Vết thương đã khôi phục, Vân Thi Thi tự nhiên thật vui vẻ, tính toán nghỉ thêm mấy ngày thì trở lại tổ kịch quay phim. Đưa hai đứa nhỏ về nhà, Vân Thi Thi liền tính toán đi siêu thị mua đồ chút đồ dùng hàng ngày. Mộ Nhã Triết tự nhiên là phụ trách lái xe. Mua rất nhiều đồ dùng hàng ngày trong siêu thị, Vân Thi Thi một bên phụ giúp đẩy xe, nhìn xem các sản phẩm nhiều loại khác nhau để xem giá. Mộ Nhã Triết đứng ở bên cạnh cô, thấy vẻ mặt chuyên chú của cô, có chút kỳ quái."Em đang nhìn gì vậy?" "Nhìn giá thôi, cái nào tiện nghi thì mua cái đó." Vân Thi Thi đã tập quán tính đi đối lập giá, trước kia tiền lương của cô không cao, bởi vậy mọi việc đều phải tính toán tỉ mỉ. Khi đi mua siêu thị thì cẩn thận so sánh tính toán giá nào thấp nhất, mới mua. Sau khi trở về, lại cẩn thận nhớ giá. Thói quen này tới nay, mặc dù cô không còn tính toàn tỉ mỉ nữ nhưng vẫn không bỏ đợc. "Anh thích màu gì?" Vân Thi Thi cầm hai ly lớn, hỏi anh, lúm đồng tiền xinh đẹp hiện lên.