Hữu Hữu hung hăng đẩy Mộ Nhã Triết ra, trốn ra đằng sau, đưa tay lên chà môi, cứ như thể ngoài miệng dính thứ gì ghê gớm, bẩn thỉu. Trong lòng khóc không ra nước mắt! Nụ hôn đầu của cậu! Lại bị người đàn ông này cướp mất! Từng giọt nước ẩm ướt chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vẻ ghét bỏ. Mộ Nhã Triết bị ghét bỏ biến thành bộ dạng mờ mịt, hoàn toàn hồ đồ không hiểu gì. Đứa nhóc này, vì sao dùng ánh mắt kia mà trừng anh? Thấy bộ dạng ghét bỏ của Hữu Hữu đứng một bên nhìn anh, một tay chà chà môi, lại "xì xì" vài tiếng. Khoé môi Mộ Nhã Triết căng lên. Đứa nhóc này là ghét bỏ miệng anh chạm vào miệng của nó sao? Vân Thi Thi và Tiểu Dịch Thần thấy Hữu Hữu bình yên vô sự, vui mừng nhìn nhau một cái, lại thấy Hữu Hữu đứng lên, ra vẻ tủi thân nhào vào trong lòng cô, khóc rống: "Hu hu hu! Mẹ ơi, chú ta hôn trộm con, hôn trộm miệng của con, Hữu Hữu không còn trong sạch nữa..." Biểu tình trên mặt Vân Thi Thi cứng đờ. Tiểu Dịch Thần cũng sửng sốt. Nhất là Mộ Nhã Triết, giật mình đứng tại chỗ. Chỉ có tiếng Vân Thiên Hữu khóc lóc kể lể không ngừng bên tai. ... Chú ta hôn trộm con, Hữu Hữu không còn trong sạch nữa. Chú ta hôn trộm con... Hữu Hữu không còn trong sạch nữa... "Ha ha"... Tiểu Dịch Thần không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Hữu Hữu nghe thấy tiếng cười của anh, ngẩng đầu lên, hung hăng trợn mắt nhìn anh: "Ngu ngốc! Cười cái gì hả?" "Ha ha"... Vân Thi Thi cũng nhịn không được, che miệng vụng trộm cười. Vẻ mặt Hữu Hữu u oán: "Mẹ, vì sao mẹ cũng cười..." "Mẹ không cười." Vân Thi Thi lập tức nghiêm mặt, tỏ vẻ nghiêm túc, nói chưa hết câu lại bật cười. Vẻ mặt cậu u oán quay đầu lại, trừng mắt nhìn Mộ Nhã Triết một cái, chống nạnh, trên mặt tràn ngập chán ghét: "Ai cho chú hôn trộm tôi! Biến thái!" Một câu lên án khiến người nào đó giật giật khoé miệng, há miệng thở dốc, muốn giải thích lại không biết lại nên giải thích từ đâu. ... Cái gì mà hôn trộm! Đó là hô hấp nhân tạo có được không? Hô hấp nhân tạo, hiểu không? Tiểu quỷ này, chắc chắn không biết hô hấp nhân tạo là gì, cho nên mới nghĩ là anh hôn trộm. Hữu Hữu nhào vào lòng Vân Thi Thi, thấy cô che miệng, cười đến mức cả người run rẩy, vẻ mặt cậu ấm ức: "Mẹ, sao mẹ lại cười?" "Ha ha ha ha... " Bị cậu ngây thơ hỏi như vậy, Vân Thi Thi rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng bật cười. "Ha ha ha..." Tiểu Dịch Thần cũng khống chế không nổi, cười lớn tiếng. Em trai ngu ngốc! Cái gì mà hôn trộm! Cha rõ ràng là đang hô hấp nhân tạo, cứu em trai mà. Đứa em này vậy mà lại nói là hôn trộm, còn oán trách cha... Hữu Hữu tức giận đánh về phía Tiểu Dịch Thần, hai tay nâng mặt cậu, hung hăng chà đạp: "Đừng cười! Đừng cười, ngu ngốc!" Tiểu Dịch Thần vẫn không thể nhịn cười. Hữu Hữu không nhịn được, hai tay đấm trên ngực, động tác này trong mắt Vân Thi Thi giống như đang thẹn thùng! Tiểu Dịch Thần thấy bộ dáng tức giận của Hữu Hữu, muốn đùa cậu, hai tay cù dưới nách cậu. Hữu Hữu rất nhạy cảm, mỗi lần Vân Thi Thi nổi hứng cù nách cậu, cậu đều chịu không nổi. Huống chi Tiểu Dịch Thần tấn công mãnh liệt như vậy.