Dường như, cô ta còn chưa từng ăn nói khép nép với người nào như thế. "Cô Vân, chào cô, tôi là quản lý của Băng Thanh. Ngày hôm nay tôi và Băng Thanh cùng nhau đến bệnh viện, thứ nhất là để hỏi thăm sức khỏe cô Vân đây! Thứ hai, là đại diện cho Băng Thanh nhận sai về chuyện không vui xảy ra ở trong trường quay, đồng thời cũng trịnh trọng nói lời xin lỗi với cô Vân! Tôi nghĩ, tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm, nếu là hiểu lầm, chi bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, sau này mọi người ở trong trường quay đều là cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, mọi việc kính xin cô Vân đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho Băng Thanh vì đã xúc phạm cô! Tôi chỉ khẩn cầu, cục diện không nên làm cho quá khó xử. Cô Vân, các người nói có đúng không?" Mạc Ngạn mặt mày hớn hở nói, nhìn về phía Vân Thi Thi, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, ngữ điệu mềm mỏng: "Cô Vân, cô cảm thấy thế nào?" Nét mặt Vân Thi Thi lại giương lên chút lạnh lùng: "Ồ, chỉ như vậy?" Thái độ lạnh lùng, làm cho trong lòng Nhan Băng Thanh càng thêm luống cuống và khó chịu, không khỏi hơi nâng cằm dưới lên, giống như không muốn tư thái của chính mình quá mức hạ thấp. Mạc Ngạn ngẩn người: "Cô Vân, chuyện này... Chúng tôi đúng là rất thành khẩn xin lỗi cô! Chuyện Băng Thanh làm có chút không đúng...” "Có chút không đúng?" Vân Thi Thi nghiền ngẫm từng chữ một, ngắt lời anh ta, nói ra trọng điểm, cười nhạt. "Không không không...” Mạc Ngạn bị bức ép đến đầu đầy mồ hôi, lập tức giải thích: "Chuyện này quả thực Băng Thanh làm quá đáng, cho nên, không phải tôi đã dẫn cô ấy đến xin lỗi cô sao! Tôi nghĩ, trong chuyện này khẳng định là có chút hiểu lầm.” Vân Thi Thi hơi thương xót, con ngươi ẩn chứa sự trào phúng, trầm tĩnh nói: "Cho nên ý của anh, có chút hiểu lầm thì có thể động thủ, hả?" Mạc Ngạn nhất thời nghẹn lời. Chuyện này vốn chỉ là trải qua tình cảnh qua loa lấy lệ, làm sao có thể nghĩ đến cô lại tính toán từng câu từng chữ? Dù anh ta muốn nói thêm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp lại ra sao, chỉ lúng túng kéo kéo môi, ôn tồn nói: "Cô Vân, Băng Thanh đã tự mình đến xin lỗi cô, nói rõ cô ấy cũng biết được mình sai lầm. Biết sai liền sửa, vô cùng hữu nghị, sao cô lại không hóa giải mâu thuẫn này, làm bạn bè?" Làm bạn bè? Vân Thi Thi hơi nhếch môi, đuôi mắt yếu ớt nheo lại: "Ồ, nếu anh luôn miệng nói là nhận lỗi, nhưng tôi lại không nhìn thấy một chút thành ý nào.” Dừng một chút, cô chuyển đề tài, tầm mắt lạnh nhạt chậm rãi rơi vào trên người Nhan Băng Thanh, nói rõ từng chữ: "Chị Băng Thanh, chị thật sự muốn xin lỗi tôi sao?" Vốn là Nhan Băng Thanh đang âm thầm đánh giá cô, mắt thấy cô chuyển câu chuyện lên người mình, không khỏi ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt, nắm quyền thật chặt, hồi lâu không thể nói ra một chữ. Vân Thi Thi nhướng mày, rất có kiên nhẫn nhắc nhở: "Hả? Chị Băng Thanh, chị đến để xin lỗi?" Mộ Nhã Triết giống như không nhìn thấy sự tồn tại của Mạc Ngạn cùng Nhan Băng Thanh, lười biếng ôm lấy vai Vân Thi Thi, lại đút cho cô một quả nho. Trong vô hình anh bộc lộ ra sự cưng chiều, Nhan Băng Thanh nhìn ở trong mắt, càng thêm căm ghét, tức giận. Xin lỗi?! Cô muốn cô ta xin lỗi?! Diễn chuyện cười quốc tế cái gì! Cô ta chịu nghe Mạc Ngạn đến đây nhìn cô là đã rất nể mặt rồi, cô còn muốn cô ta phải nói xin lỗi? Vẻ mặt nhất thời sượng lại, nếu không phải Mộ Nhã Triết cũng ở đây, nói không chừng cô ta đã thô bạo mở miệng mắng. Vân Thi Thi nhìn lướt qua cô ta, liền hiểu rõ suy nghĩ lúc này trong lòng cô ta, nở nụ cười. "Thế nào, không muốn à? Dáng vẻ rất miễn cưỡng.”