Có thể đánh người đến thủng màng tai, Nhan Băng Thanh này, quả thật cũng có chút bản lĩnh. Đôi mắt Mộ Nhã Triết híp lại, trong lòng tức giận đã khó có thể ức chế. Mẫn Vũ hỏi: "Ông chủ, muốn giải quyết thế nào? Có muốn cho cô ta một chút giáo huấn hay không? "Tôi tự có tính toán.” Mộ Nhã Triết nhắm mắt, môi mỏng hé mở, phun ra vài chữ lạnh như băng, "Lúc này tôi muốn cô ta thân bại danh liệt!" ... Không quá bao lâu, Nhan Băng Thanh bị giam lỏng cũng được thả ra. Nhan Băng Thanh trở lại phòng làm việc, cũng không có nghe được tiếng gió gì, còn tưởng rằng chuyện cứ như vậy qua đi, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô ta nói mà! Chỉ một Vân Thi Thi thì làm gì được cô ta? Còn có thể lật trời không thành sao? Cũng không được mấy ngày, người đại diện của cô không biết từ đâu nghe được tin tức nội bộ, biết được giải trí HOàn Vũ đang triệu tập hội nghị, đang suốt đêm chuẩn bị bản thảo, muốn làm cho Nhan Băng Thanh thân bại danh liệt. Tin tức là từ bên trong truyền ra, tự nhiên tin cậy. Người đại diện của Nhan Băng Thanh - Mạc Ngạn cũng là nhân vật tàn nhẫn, thực lực phía sau cũng rât mạnh. Mặc dù khi anh ta tiếp nhận Nhan Băng Thanh, trên người cô ta cũng có chút chuyện xấu, nhưng khi được bọn họ nâng đỡ, nhân khí của Nhan Băng Thanh như nước dâng thuyền lên, bây giờ là lên cao một đường, Mạc Ngạn càng vất vả công lao càng lớn. Bởi vậy có thể thấy được, Mạc Ngạn này cũng không phải ngồi không. Ở trong vòng tròn luẩn quẩn này lăn lộn nhiều năm, thì người trong tay cũng rộng rãi. Ngay cả nội tuyến cao tầng của Hoàn Vũ, cũng có người của anh ta, nghe được tiếng gió nên cũng vô cùng khẩn trương. Nhưng mà, anh ta cũng chỉ nghe được một chút, cũng không biết giải trí Hoàn Vũ sẽ dùng cách gì để xử lý cô ta, vì thế vội vàng tìm Nhan Băng Thanh, để cho cô ta đến bệnh viện chân thành xin lỗi Vân Thi Thi. Nhan Băng Thanh nghe vậy, giống như nghe được chuyện cười, hừ lạnh một tiếng: "Anh có lầm không? Dây thần kinh trong đầu anh bị gì rồi, để cho tôi đi xin lỗi một người mới chauw được ai biết đến sao? Tôi mặc kệ!" Mạc Ngạn vừa nóng vừa giận, làm dịu nói: "Băng Thanh, chuyện cho tới bây giờ, cô còn muốn gì nữa đây? Cô đắc tội Mộ Nhã Triết, không phải cô không biết thủ đoạn của người đàn ông này. Nhân dịp chuyện này còn chưa tới tình trạng không thể vãn hồi, mau lùi lại một bước, mà an toàn! Huống hồ chuyện này, cũng là cô sai, cô cho tôi hố lớn như vậy, mấy ngày nay vì việc này, tôi cũng bôn ba không ít.” Nhan Băng Thanh trầm ngâm một tiếng, sắc mặt có chút không vui, cười lạnh nói: "Anh nói như vậy, rõ ràng đang trách tôi?" "Băng Thanh, tôi không có ý này, cô đừng nói lung tung.” "Anh rõ ràng có ý này!" Nhan Băng Thanh giận dữ chụp bàn, đứng lên, lên án nói: "Mạc Ngạn, chúng ta cũng là bạn thân nhiều năm như vậy, anh kêu tôi làm cái gì, cho tới giờ tôi đều ngoan ngoãn phục tùng. Nhưng anh kêu tôi đi xin lỗi người mới, nếu chuyện này truyền đi ra ngoài, mặt mũi của tôi để đâu hả?" "bây giờ không phải vấn đề mặt mũi, cô đắc tội Mộ Nhã Triết, chì cần diễn tốt là được rồi, cô cần gì đánh người ta tới thủng màn tai, nằm ở bệnh viện, một chút thái độ xiin lỗi cô cũng không làm được, cô muốn tôi phải thu thập tàn cuộc như thế nào hả!" "Màng tai bị thủng? Sao có thể nghiêm trọng như vậy?" Nhan Băng Thanh nghi ngờ híp mắt, hiển nhiên không tin. Mạc Ngạn oán trách nói: "Lực trên tay cô thế nào, cô còn không biết sao?" Nhan Băng Thanh không cho là đúng: "Hừ. Chẳng qua chỉ là thủ đoạn của Vân Thi Thi thôi, bị tôi đánh cũng nhiều người vậy, sao chỉ có mình cô ta bị thủng màng tai?”