Bình thường Vân Thi Thi ở trong studio, nhân phẩm danh tiếng đều vô cùng tốt, bất kể là đối với nhân viên công tác hay là trợ lý của các diễn viên khác, Vân Thi Thi đều rất khiêm tốn ôn hòa, bởi vậy, lúc quan trọng, rất nhiều người cũng không ngại đắc tội Nhan Băng Thanh, dũng cảm đứng ra xác nhận. Nhan Băng Thanh vừa tức vừa giận, hung hăng ngẩng đầu, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt âm độc không ngừng đảo qua đám người kia. Bắt gặp ánh mắt ác độc của cô ta, tất cả mọi người đều bị uy hiếp, những tiếng tố cáo dần dần nhỏ xuống. Mặc dù bất bình thay Vân Thi Thi, nhưng mà có tiếng cũng có miếng, nhưng không ai dám chân chính đứng ra đối đầu với cô ta. Nhan Băng Thanh tỏ vẻ vô tội: "Tôi không làm! Tôi không phải cố ý! Chỉ là hôm nay tâm trạng không tốt, nhiều lần NG, nhưng tuyệt đối không phải cố ý!" Cô ta quay đầu lại, dụng ánh mắt cầu khẩn nhìn Mộ Nhã Triết: "Tổng giám đốc Mộ, xin anh tin tưởng tôi!" "Chị ta là cố ý.” Một giọng nói thanh lệ vang lên phía sau. Thân thể Nhan Băng Thanh cứng đờ, một đôi mắt mạnh mẽ đảo qua, liền biết là giọng nói của Dương Mị. Chỉ thấy cô ta với khuôn mặt bình tĩnh đi ra từ trong đám người, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng, không hề bị uy hiếp, thản nhiên nói: "Tôi nhìn thấy, là chị ta cố ý.” "Cô nói cái gì?!" "Chị Băng Thanh, chúng ta đều là diễn viên, sai lầm như thế rõ ràng là có thể tránh được. Cho dù là đánh thật, chị không biết là sức lực trên tay chị quá lớn sao? Chị không cần phải giải thích cái gì, NG đều có ghi hình, lấy ra xem một cái không phải là rõ ràng ngay sao?" Dương Mị không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng, khiến Nhan Băng Thanh đột nhiên thay đổi sắc mặt. "Cô! " "Tôi cũng thấy.” "Tôi cũng thấy...” "Tôi nữa, tôi cũng thấy!" ... Thấy Dương Mị lên tiếng, sự can đảm của mấy diễn viên khác cũng tăng lên, liều lĩnh đứng ra tố cáo! Nhan Băng Thanh kinh ngạc không thôi, toàn thân run rẩy từng bước lui về phía sau, điên cuồng lắc đầu: "Không phải tôi! Không phải tôi... Thật sự không phải cố ý! Các người, các người rõ ràng muốn hợp lại hãm hại tôi!" Vừa dứt lời, Mộ Nhã Triết liền đi lên phía trước, giơ tay, lập tức tóm lấy cổ cô ta! "Á, khụ...” Nhan Băng Thanh bất ngờ không phòng ngự, bị bóp chặt cổ, hít thở không thông, mặt đỏ tai hồng! Mộ Nhã Triết nhìn thẳng mặt cô ta, trong mắt lạnh buốt, sẵng giọng: "Là ai cho cô lá gan!" "... Khụ...” Hai tay Nhan Băng vùng vẫy loạn xạ, gắt gao cầm cổ tay anh, muốn tránh thoát. Nhưng không biết anh lấy sức lực lớn như vậy từ đâu, bất luận cô ta dùng sức như thế nào cũng không thể khiến tay anh nhúc nhích, bàn tay vẫn bóp chặt cổ cô ta, đầu ngón tay như muốn bóp đứt cổ cô ta! Trường quay người nhiều như vậy, nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản. Hơi thở trên người Mộ Nhã Triết quá mức đáng sợ, giống như từ trên người phụt ra ra vô số lưỡi dao sắc bén, làm cho người ta khó có thể tới gần. Là bóp cổ thật. Dùng sức mà bóp! Toàn thân lửa giận cuồn cuộn, dường như muốn đốt trụi lý trí của anh! Mặt Nhan băng Thanh hung dữ, gân xanh nổi trên trán, đôi mắt mở to, mặt đỏ lên, hít thở không thông, vô cùng đau khổ! "Khụ khụ...” Cơ mặt gần như vặn vẹo, tròng mắt di chuyển không lưu loát. Như thể chỉ một giây nữa cô ta sẽ ngừng thở! Thống khổ, thật thống khổ... Ý chí Nhan Băng thanh lúc có lúc không, cô ta vùng vẫy chuyển mắt, hướng về phía Cố Tinh Trạch cầu cứu. Người kia lại lãnh đạm nhìn lại cô ta, làm như không thấy.