Trong phòng hóa trang, Vân Thi Thi ngồi ở trước bàn trang điểm, Mộc Tịch một bên thay nàng sửa sang lại quần áo diễn, vừa nhìn Vân Thi Thi trong gương, mỉm cười nói: "Thi Thi, tôi phát hiện khuôn mặt của cô như được điêu khắc ra vậy đó! Mặc kệ cô trang điểm phong cách gì, cũng không thể nhìn ra khuôn mặt cô có một chút gì đó không hợp.” Vân Thi Thi bật cười, từ trong mạch suy nghĩ lấy lại tinh thần, liếc cô ấy nói: "Mộc Tịch, tay cô đã tốt hơn chưa?" Mộc Tịch liên tục gật đầu: "Ừ, tốt lắm. Bọt nước đã xẹp xuống rồi, uống thuốc của cô đưa mấy ngày, lúc này đã tốt hơn rồi...” "Cô đừng miễn cưỡng, nếu cảm thấy còn đau, phải nói với tôi.” Mộc Tịch bất đắc dĩ nói: "Ây da, Thi Thi, tôi cũng không mạnh miệng! Chẳng qua bị thương một chút thôi, bây giờ tốt lắm!" Nhưng mà, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Mộc Tịch vẫn cảm thấy thật cảm động. Mấy ngày hôm trước, Vân Thi Thi cho cô ấy nghỉ mấy ngày, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi, cô ấy rất lo lắng cho Thi Thi bị người khi dễ. Không yên lòng, nên trước khi kỳ nghĩ kết thúc cô ấy đã chạy đến tổ kịch. Nói bóng nói gió, biết được mấy ngày nay Nhan Băng Thanh cũng không có tới tổ kịch, lúc này mới thoáng yên tâm. Sở dĩ không có tới tổ kịch, chắc là bận đi quay phim ở nơi khác. Trước khi nhận bộ 《 Quả trám 》, Nhan Băng Thanh còn có hợp đồng với mấy bộ khác. Rất nhiều diễn viên lớn đều ký nhiều hợp đồng, đều sẽ lựa chọn hai bộ phim, sau khi sắp xếp bên kia xong sẽ chạy đến bên này. Lâm Phượng Thiên vô cùng chán ghét cách làm như vậy. Một người diễn viên, điều tu dưỡng cơ bản nhất cũng không có, anh ta suýt nữa đuổi Nhan Băng Thanh, nhưng mà ngại thế lực phía sau cô ta mạnh mẽ và cường thế, kiểu người thích nhảy dù quay phim như vậy, bất đắc dĩ anh ta chỉ có thể chịu đựng. Mấy ngày trước Nhan Băng Thanh không ở đây, anh ta đã gom tất cả cảnh diễn của cô ta vào trong một ngày Phân đoạn học đại học đều bị Lâm Phượng Thiên trong cơn tức giận loại bỏ. Theo đạo lý, hôm nay Nhan Băng Thanh sẽ đến tổ kịch. Vừa nghĩ đến phải làm việc cùng với một cộng sự có phẩm chất như vậy, Mộc Tịch cảm thấy cả người cũng không tốt rồi. Nhưng công việc, chính là như thế. Mặc dù bạn nhìn không thuận, còn phải chịu đựng. Người trang điểm đang cẩn thận trang điểm cho Vân Thi Thi, mà Vân Thi Thi đang lẳng lặng nhắm hai mắt. Người trang điểm cho cô là Đinh Ninh. Mới đầu, Vân Thi Thi mới vào tổ kịch, nhân viên trong này cũng không coi trọng cô mấy, mặc kệ là chuyện gì, vội vàng lo cho những nhân vật lớn trước. Trình tự trang điểm cũng là theo Cố Tinh Trạch bắt đầu làm trước, theo thứ tự suy ra, Nhan Băng Thanh, Dương Mị, Lý Cửu Hiền... Y theo vị trí của mỗi diễn viên mà được sắp xếp xuống. Người phân theo nhiều loại đẳng cấp khác nhau, nâng cao hạ thấp, được thể hiện hoàn mỹ ở trong tổ kịch này. Có nhiều lần, không đủ người, không kịp chờ Đinh Ninh đến trang điểm, Vân Thi Thi chỉ có thể tự mình làm. Cũng may trước khi vào tổ kịch cô có học một vài bước tranng điểm khóa đào tạo cũng có rất nhiều thủ pháp, bởi vậy cần khi ứng phó trong lúc vội vàng, thì trên cơ bản không có vấn đề gì. Hơn nữa trụ cột của cô vẫn rất tốt, bởi vậy, cũng chỉ là việc nhỏ. Nhưng thường xuyên cứ như vậy, Vân Thi Thi không tỏ vẻ gì, nhưng Mộc Tịch đã có không ít bực tức. Cô ấy không chỉ một lần oán giận: "Thi Thi, bọn họ không phải bắt nạt cậu là người mới sao? Ngẫu nhiên một hai lần còn chưa tính, ba lần bốn lượt, cũng quá không coi trọng người khác rồi! Dù nói thế nào, cậu cũng là nữ chính trong phim của đạo diễn Lâm. Tôi khẳng định cậu sẽ nổi tiếng! Bọn họ một chút cũng không biết nhìn xa!" Vân Thi Thi lại im lặng không nói. Mộc Tịch uất ức nói: "Đến lượt tôi nói, nếu không để cho ông chủ Tần kêu người đến trang điểm riêng cho cô, trong tổ kịch này cô cũng không cần nhìn sắc mặt của ai nữa!"