Bưng món ăn bày lên bàn, Hữu Hữu ngồi ở trước bàn ăn, nhìn một bàn thức ăn phong phú, khóe miệng hạnh phúc giương lên. Trên người Vân Thi Thi buộc cái tạp dề con gấu nhỏ đồng nhất kiểu dáng với Vân Thiên Hữu. Đó chính là do Hữu Hữu tự mình chọn. Cậu đặc biệt yêu thích hình vẽ đó. Vân Thi Thi vừa ngồi xuống bàn ăn, chuông cửa bỗng nhiên reo lên. Hai mẹ con cổ quái liếc mắt nhìn nhau: "Sẽ là ai nha?" Cha sao? Mấy ngày trước vội vàng chạy về nhà tham gia tang lễ, nói phải nửa tháng mới có thể trở về, bây giờ vẫn còn sớm đã về rồi sao? Vân Thi Thi đứng dậy, đi tới cửa, vừa mới mở cửa, thì thấy có một cái đầu nhỏ đáng yêu. Chỉ thấy đầu tiên Tiểu Dịch Thần lộ cái đầu đi vào, như là đang tìm hiểu tình huống thế nào, vừa ngẩng đầu, chính diện đụng phải Vân Thi Thi đang kinh ngạc đứng ở cửa. "...” Cậu há miệng, muốn gọi một tiếng "Mẹ", nhưng tính cách cậu từ trước đến giờ đều trầm lặng, kiểu khá là thẹn thùng, sẽ không tỏ ra mình là bảo bối, cũng sẽ không giả vờ đáng yêu, đợi cả buổi cũng không chịu há miệng nói ra một chữ. Tiểu Dịch Thần không khỏi có chút quẫn bách, rõ ràng cậu đã chuẩn bị tư tưởng để nói chuyện mà. Mặc dù cậu chưa từng nói ra một âm tiết, nhưng khẩu hình môi mở ra đóng lại, rõ ràng là đang gọi "Mẹ". Vân Thi Thi đều nhìn thấy. Cô không khỏi bật cười, đứa bé này còn rất thẹn thùng! Bánh bao nhỏ đột nhiên đến thăm, trong lòng có chút bất ngờ, hơi kinh ngạc, hơn thế chính là mừng rỡ: "Tại sao lại là con?" Vân Thiên Hữu nghe thấy động tĩnh, không khỏi tò mò quay đầu lại liếc mắt một cái, vừa thấy là Tiểu Dịch Thần, vốn dĩ trên mặt là lúm đồng tiền thỏa mãn, hơi nhạt đi mấy phần. Tại sao lại là cậu ta? Mộ Dịch Thần! Tại sao cậu ta lại đến đây chứ? Mộ Dịch Thần ngoan ngoãn đi vào, phía sau, Mộ Nhã Triết cũng theo sát bước vào. Người đàn ông nào đó nói năng hùng hồn: "Vốn là muốn dẫn Tiểu Dịch Thần đi tham gia lớp kịch bản, có tin tức nói quay phim hôm nay sớm kết thúc.” Ý tại ngôn ngoại: Cho nên, dẫn theo con trai đến ăn chực cơm. Hữu Hữu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Hai cha con này, đến chực cơm thật trắng trợn! Không biết xấu hổ! Thấy Mộ Nhã Triết cả người thoải mái, hệ thống internet của Mộ thị đã sửa chữa xong rồi? Xem ra, lần trước cậu ra tay quá nhẹ, mới mấy ngày ngắn ngủi, đã sữa chữa được rồi, lần sau, cậu sẽ không nương tay như thế đâu! Vừa nghĩ tới lần trước Mộ Nhã Triết uy hiếp cậu, vẻ mặt xấu bụng kia, Vân Thiên Hữu liền tàn nhẫn mà cắn vào chiếc đũa, tâm tình không thích đến mức tận cùng. Mộ Nhã Triết vừa vào cửa, đầu tiên là nhìn về phía Vân Thiên Hữu, như là đang khiêu khích, anh hơi nhíu đôi mày thanh tú, bất thình lình nói một câu: "Một ngày.” Khoảng cách các dòng trong lời nói, lộ ra ý vị khiêu khích mười phần. Đầu óc Vân Thi Thi cùng Mộ Dịch Thần đều mơ hồ, hiển nhiên không biết tại sao anh lại đột ngột nói ra câu này, có ý gì. Nhưng mà Vân Thiên Hữu nghe hiểu. Một ngày, một ngày liền sửa được rồi. Đây là đang gây hấn với cậu à. Tốt. Người đàn ông này đang thỏa hiệp chiến tranh với cậu sao? Đã như vậy, quay đầu lại cậu sẽ phá hoại mạng lưới Mộ thị, nhìn anh làm sao bây giờ! Mộ Nhã Triết liếc mắt như xem thấu cả tâm tư của cậu, tà mị nở nụ cười, ánh mắt không tiếng động gây hấn với cậu: Thử một chút xem! Hai cha con đối diện, ánh mắt đối lập ở giữa không trung, trong nháy mắt, trong không khí tia lửa văng gắp nơi, tràn ngập khói thuốc súng. Hơi thở hai người đều mạnh mẽ đến mức khó mà tin nổi. Trong lúc vô hình, hơi thở dọa người kia trong nháy mắt lan tràn đến mỗi góc trong phòng khách. Dù là Vân Thi Thi, cũng có thể cảm nhận được khói thuốc súng tràn ngập giữa hai cha con, không hề có một tiếng động đáp trả nhau. Quá khủng bố. Vân Thi Thi mừng rỡ trong lòng, nhìn thấy Tiểu Dịch Thần đến, biết đây là Mộ Nhã Triết nghe theo một ngày kia.