Chuyện này còn không nói, mấu chốt là thân phận và hậu trường của Tần Chu bày ở đàng kia, ai dám giẫm lên anh ta chứ. Đoàn đội của Nhan Băng Thanh mới vừa phát mấy bài viết bôi đen Vân Thi Thi, Tần Chu đã sai người bỏ cũ thay mới mấy bài viết kia. Một chút đường sống quay về cũng không có. Đám người Nhan Băng Thanh và Dương Mị tức giận đến muốn nôn máu, lại giận mà không dám nói gì. Đắc tội Tần Chu, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. Tần Chu và Cố Tinh Trạch, trước kia đã nắm giữ cổ phần công ty Hoàn Vũ, có vị trí riêng trong Hội Đồng Quản Trị Hoàn Vũ, cũng là nhân vật cao cấp của Hoàn Vũ. Đắc tội cao tầng Hoàn Vũ, phong sát, đóng băng, chỉ là chuyện nhỏ. Nhan Băng Thanh không dám đối nghịch Tần Chu. Cho nên, cũng chỉ mặc cho Tần Chu "tiêu phí" ánh sáng của cô ta nâng Vân Thi Thi lên rồi. Nhưng hôm nay, ngay cả cảnh đóng chung của cô ta và Vân Thi Thi, cũng bị cắt thành thế này, Nhan Băng Thanh ngồi không yên. Rất giận. Cô ta chưa từng bị khinh bỉ như vậy. Vân Thi Thi này, bản lãnh thật ghê gớm! Một người mới, được sao vây quanh trăng sáng như vậy, rốt cuộc là có bản lãnh gì, khiến Tần Chu nâng đỡ như vậy?! Nhưng mà, Lâm Phượng Thiên tự mình ra lệnh, cô ta cũng không dám đi tìm Vân Thi Thi gây chuyện, súng bắn chim đầu đàn, bao nhiêu người đều đang đỏ mắt Vân Thi Thi, không chừng tự động thay cô ta hả giận. Tức giận khó tiêu, không thể đắc tội Vân Thi Thi, dùng trợ lý của cô bớt giận hẳn cũng không sao cả! Vì thế, giữa trưa lúc dùng cơm, trong một lần "vô ý", nước trà nóng bỏng trong chén của Nhan Băng Thanh "không cẩn thận", hung hăng hắt lên người Mộc Tịch. Mộc Tịch đau đớn kêu lên, cúi đầu xuống, cánh tay bị bắn nước trà tung tóe, lập tức một mảnh nóng đỏ. Hiện giờ, ngày đang nắng độc. Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu lên người cô ấy, trên cánh tay, đau đến cô ấm ức rơi nước mắt. Mộc Tịch ôm cánh tay bị phỏng hồng, gắt gao cắn môi, hàm chứa nước mắt trừng mắt nhìn cô ta, nhưng giận mà không dám nói gì. Nhan Băng Thanh từ trên cao nhìn xuống liếc xéo cô một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ai nha, tôi không cố ý, thật xấu hổ.” Nói xong, cũng không nhìn cô ấy nữa, lại vẫn đáng tiếc nói: "Nếu không phải cô va vào tôi, ly nước của cũng sẽ không lật, ai, đáng thương cho trà cống quý giá của tôi.” Một câu nhẹ nhàng bâng quơ, căn bản không có ý tứ áy náy gì, căn bản không giống như một câu giải thích. Cứ như cô bị phỏng bị thương, căn bản không đáng giá nhắc tới, còn không bằng lá trà cô ta làm rơi xuống. Trong lòng Mộc Tịch hết sức ấm ức. Cô căn bản không có đụng vào cô ta! Rõ ràng là cô ta trực tiếp hắt nước trà nóng bỏng lên. Lại còn ngậm máu phun người như vậy! Trong lòng Mộc Tịch rõ ràng, Nhan Băng Thanh này, là vì bị Vân Thi Thi đè ép, lấy cô ra trút giận thôi! Loại chuyện này, ở trong tổ phim là thông thường. Mà còn, chuyện Nhan Băng Thanh lấy trợ lý trút giận như vậy, cũng không phải xảy ra lần đầu tiên. Trách thì trách, cô gặp Nhan Băng Thanh mà không đi đường vòng. Nước mắt Mộc Tịch rơi xuống, Nhan Băng Thanh đi đến bên người cô, cúi đầu, mỉm cười, giọng nói hết sức âm lãnh nói: "Trở về nói cho cô ta, đừng có quá đáng! Cô ta thật sự cho rằng, cô ta có đạo diễn Lâm nâng dỡ, có thể không kiêng nể gì sao?!" Mộc Tịch nước mắt liên tục ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn cô ta. Nhan Băng Thanh cười lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên uy hiếp, không cần rõ ràng hơn nữa: “Dám tranh danh tiếng với tôi, cũng không nghĩ xem mình có phân lượng gì, nặng nhẹ thế nào! Bảo cô ta nhớ kỹ, tôi mới hoa đán hạng nhất của Hoàn Vũ! Tranh địa vị với tôi, cũng cần phải hỏi xem mình xứng hay không!" Buổi nói chuyện, nói đến Mộc Tịch hết hồn, lại chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn Nhan Băng Thanh ngạo mạn rời khỏi.