Đầu ngón tay của Vân Thiên Hữu gõ gõ ở trên bàn, đang sy nghĩ sâu xa, đột nhiên cảm giác không khí có chút không thích hợp. Trong màn hình, đột nhiên Lý Hàn Lâm không nói chuyện nữa. Ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau cậu. Vân Thiên Hữu bị ánh mắt đăm đăm của anh ấy làm cho có chút sởn gai ốc: “Chú đang nhìn đâu vậy?" "Mẹ cháu..." Lý Hàn Lâm lăng lăng há miệng thở dốc. Mẹ? Trong lòng Vân Thiên Hữu nghi hoặc, theo tầm mắt của anh ấy nhìn lại phía sau, chỉ thấy phía sau cậu vẻ mặt Vân Thi Thi kinh ngạc đứng ở đó, mà đứng ở bên cô là Mộ Nhã Triết có biểu cảm sâu hiểm khó dò. "Mẹ!" Hữu Hữu nhất thời bị cảm giác quỷ mị về sự xuất hiện của hai người sợ tới mức hồn bay khỏi thân, trong nháy mắt tim đập chợt hít thở không thông! Cậu giật mình từ trên ghế thẳng tắp đứng lên, theo bản năng đưa tay gập máy tính lại. Động tác như "có tật giật mình" của con trai làm cho biểu cảm trên mặt Vân Thi Thi càng quái lạ. Mộ Nhã Triết thấy vậy, ý cười trong mắt dần dần đầy thâm thúy. "..." Cậu bị ánh mắt nghi ngờ của Vân Thi Thi làm cho kinh hồn bạt vía. Mẹ... Mẹ về khi nào? Không phải nói phải quay phim một thời gian, không thể về nhà sao. Cậu nhớ ngày cũng phải chiều mai mới về! Nhưng bây giờ... Hơn nữa, hai người vào trong phòng sách của cậu khi nào? Giống như quỷ dị, im hơi lặng tiếng xuất hiện ở sau lưng cậu, còn không nói một câu! Hữu Hữu vỗ vỗ ngực, hù chết cục cưng rồi. Có cần dọa người như vậy không! Người dọa người sẽ chết đó biết không? Cũng không biết bọn họ bước vào khi nào, nghe đợc lời của cậu được bao nhiêu? Hữu Hữu lại nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết, trong lòng càng lúc càng kinh ngạc. Sao ông ta cũng tới? "Mẹ, sao mẹ lại về giờ này?" Hơi thở trên nguời Hữu Hữu vừa rồi giống như một đế vương lạnh lùng, nhất thời hóa thân thành tiểu linh tinh đáng yêu, vươn tay kéo góc áo của Vân Thi Thi, khóe miệng lộ ra ý làm nũng. Vân Thi Thi nhìn vẻ mặt thay đổi nhanh chóng của cậu, đột nhiên có chút nghi hoặc mở miệng: "Bảo bối, vừa rồi con đang làm gì vậy?" Vẻ mặt Hữu Hữu có chút khẩn trương giả ngu nói: "Con... con không làm gì hết?" Vừa cảnh giác nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết. Đã thấy biểu cảm trên mặt anh chính là đang muốn nói "cha biết con đang làm gì". Trong lòng cậu run lên. Mẹ không biết về những thứ đó, bởi vậy tự nhiên xem không hiểu động tác vừa rồi của cậu là gì... Nhưng Mộ Nhã Triết lại không giống. Mặc dù xem không hiểu, nhưng cũng sẽ hiểu một ít lời nói của cậu khi nãy. Bánh bao nhỏ có chút lo lắng rồi. Tình huống vừa rồi khẩn trương kịch liệt như vậy cho nên cậu hoàn toàn không có tinh lực chú ý tới mọi chuyện xung quanh, bởi vậy cũng không chú ý tới cửa phòng sach bị mở ra, bọn họ đã bước vào phòng. Ngay cả tiếng bước chân cũng không chú ý tới. "Thật sự?" Vân Thi Thi thấy trên mặt cậu vô cùng chột dạ, có chút hoài nghi: "Mà lúc nãy mẹ có nghe con nói cái gì, "tự tìm đường chết" gì đó?" Hữu Hữu là thiên thần dịu dàng trong lòng cô, là thiên sứ nhỏ, sao có thể nói ra lời hung ác như vậy. Đại não của Hữu Hữu nhất thời không kịp phản ứng. Sau khi nghĩ cẩn thận, cậu lập tức giải thích nói: "Không có! Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung! Hữu Hữu chơi trò chơi thôi!" "Trò chơi gì?" "Red Alert thôi!" Hữu Hữu giải thích nói: "Trò chơi chiến lược đánh trận." "Vậy con nói Lầu Năm Góc gì đó..." "Trò chơi này chính là phải chiếm lĩnh Lầu Năm Góc, mới có thể thắng lợi." Hữu Hữu đổ mồ hôi lạnh giải thích. Vừa lén quan sát vẻ mặt của Mộ Nhã Triết. Mẹ xem không hiểu, nhưng người đàn ông này lại chưa hẳn xem không hiểu.