Lần trước ở công viên trò chơi nhìn thấy đứa nhỏ này, mặc dù mẹ con xa cách sáu năm, nhưng mà lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng gần gũi. Mẹ con liền tâm, máu mủ tình thâm, dù sao cũng là con của cô. Sáu năm chưa từng gặp đứa nhỏ này, nhưng mà rất nhớ nó, chưa bao giờ ngừng nhớ. Ngày đó, Tiểu Dịch Thần ở trước mặt cô ủy khuất lên án: "Cha không cần con nữa", lòng của cô cũng theo đó mà vỡ thành từng mảnh. Vô cùng yêu đứa nhỏ này. Lúc Hữu Hữu còn nhỏ, cô từng nghiên cứu rất nhiều sách vở thiếu nhi. Hữu Hữu chỉ có người mẹ là cô. Cậu nhóc không biết cha mình là ai. Lúc học ở nhà trẻ, Hữu Hữu thường xuyên hỏi đi hỏi lại cô, rốt cuộc nó có bố không. Mỗi khi như thế, tim Vân Thi Thi đều vô cùng đau đớn. Đối với Hữu Hữu, cô đã cực kỳ cố gắng, nó chỉ có cô, không có cha, gia đình không hoàn hảo. Bởi vậy, cô cố gắng cho nó một tuổi thơ hạnh phúc. Không hy vọng cậu nhóc trở thành "cô nhi". Hữu Hữu rất hiểu chuyện, sau này không hỏi chuyện về cha mình nữa. Mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, dưới nỗ lực của cô, thời thơ ấu của Hữu Hữu không hề cô đơn. Nhưng ngày đó tại công viên trò chơi nhìn thấy Tiểu Dịch Thần, cô thấy trong mắt đứa bé này không hề che dấu sự cô đơn. Cô đơn, đứa nhỏ này xem ra cực kỳ cô đơn. Khiến cho cô cảm thấy ngoài ý muốn. Không giống với Vân Thiên Hữu. Tiểu Dịch Thần sinh ra đã ngậm thìa vàng, được nhận muôn vàn cưng chiều từ người khác. Hữu Hữu không có cha. Mà Tiểu Dịch Thần đã có cha, cũng có mẹ. Về lý mà nói, đứa nhỏ này không nên có vẻ cô đơn như thế, hẳn là nên trải qua một thơ ấu tốt đẹp. Nhưng ngày đó cô nhìn thấy ánh mắt cô đơn của cậu nhóc, tim lại giống như bị xé rách, vô cùng đau đớn. Giống như một con thú bị trọng thương, cuộn mình ở trong góc, một mình liếm miệng vết thương. Trong lòng Vân Thi Thi không phải không có kinh ngạc. Sáu năm qua, đứa nhỏ này rốt cuộc là sống như thế nào? Chẳng lẽ, Mộ Nhã Triết không yêu thương nó sao? Nhưng về sau vân Thi Thi ngẫm lại, với tính cách của Mộ Uyển Nhu chắc chắn không bỏ tâm huyết trên người Tiểu Dịch Thần. Dù sao cũng không phải là con ruột của mình. Dù sao cũng không phải miếng thịt từ sinh ra từ trên người mình. Đối với Tiểu Dịch Thần, còn có thể trông cậy Mộ Uyển Nhu có tình thương của người mẹ sao? Chẳng lẽ còn hy vọng Mộ Uyển Nhu cưng chiều Tiểu Dịch Thần như con ruột sao? Nói vậy Mộ Uyển Nhu cũng quá là xem thường Mộ Nhã Triết, ở mặt ngoài đối xử với Tiểu Dịch Thần như con đẻ, trên thực tế, đứa bé rất nhạy cảm, cũng biết để ý tới cảm xúc của người lớn. Tiểu Dịch Thần rõ ràng không hề thân thiết với Mộ Uyển Nhu. Mà Mộ nhã Triết, anh là cha của Tiểu Dịch Thần, tự nhiên sẽ muốn sắm vai một người cha nghiêm khắc. Trong cảm nhận của đứa bé, nếu như nói mẹ là người dịu dàng, vậy người cha nên là hình tượng nghiêm khắc, là đại anh hùng. Không thể nghi ngờ, Mộ Nhã Triết giáo dục Tiểu Dịch Thần, nhất định là cực kỳ nghiêm khắc. Đứa nhỏ này thật sự thật rất giỏi. Cô đã thử qua thân thủ cậu nhóc, lanh lợi, một cú đá kia cũng có thể so với sức lực của một người trưởng thành. Tuy chỉ mới sáu tuổi, nhưng mỗi một cử chỉ, động tác đều có khí phách của một người đàn ông thực thụ. Tiểu Dịch Thần hoàn toàn kế thừa sự quyết đoán của Mộ Nhã Triết, tuy tuổi còn nhỏ nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ tin cậy.