Vân Thi Thi cảm giận được trước mắt là một trận hoa mắt chóng mặt nghiêng trời lệch đất, ngay sau đó, cô bị anh hung hăng đẩy vào tay vịn. Một tay Mộ Nhã Triết nằm lấy eo của cô, một tay án đặt trên tay vịn, vòng cô trong tay mình. "Cho em một cơ hội, rút lại câu nói vừa rồi!" Anh hạ mắt trừng mắt cô, lạnh lùng nói: "Rút lại câu nói kia, Vân Thi Thi!" "Rút lại?" Sắc mặt Vân Thi Thi tái mét, bỗng nhiên cong... môi một cái, thật sự hỏi lại: "Được thôi, anh muốn em rút lại câu nào?" "Em không muốn thích anh nữa, câu này." Môi cô giác cong... một cái, bỗng nhiên chuyển mắt, tầm mắt nhìn đi nơi khác, trên mặt khôi phục trong veo lạnh lùng không chút thay đổi như bình thường. Một lúc lâu sau không mở miệng. Mộ Nhã Triết thấy cô im lặng, không khỏi hơi phiền não, trong con ngươi đen phủ đầy khó chịu, tay nắm bả vai cô càng lúc càng chặt. "Nói đi!" Tầm mắt Vân Thi Thi vẫn luôn không có rơi vào trên người anh, có mấy độ cô muốn mở miệng, lại cảm thấy cổ họng khô khốc. "Nói đi!" Mộ Nhã Triết hơi mất kiên nhẫn. Người phụ nữ này đúng là nghĩ ra tất cả các biện pháp chọc giận anh. Anh nhìn chằm chằm biểu tình lãnh đạm của cô, áp lực lần nữa làm vỡ con đê chắn ngang lửa giận. "Rút lại những lời này rất khó sao?!" Bỗng nhiên Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn cô, bắt lấy cằm của cô, ép buộc cô ngửa nhìn thẳng vào anh, gằn từng chữ: "Vân Thi Thi, em nhớ kỹ, anh không cho phép em rời khỏi anh." "Cho nên, anh có ý gì?" Vân Thi Thi giận quá thành cười, khóe môi cong lên một đường cong thảm đạm: "Mộ Nhã Triết, anh muốn em giống một tình nhân được anh nuôi nhốt bên cạnh anh? Làm chim hoàng yến anh nuôi trong lồng?" "Em là người phụ nữ của anh. Không phải chim hoàng yến!" Mộ Nhã Triết từ trên cao nhìn xuống sửa lại chỗ sai của cô, gắt gao nhìn chằm chằm cô, "Cho nên, em đừng dùng lời này để phủ nhận mối quan hệ với anh!" "Phải. Phụ nữ, anh vốn dĩ cũng có phụ nữ rất nhiều!" Vân Thi Thi nhẹ nhàng như mây nói ra miệng, mặc dù trái tim đau đớn từng trận, trên mặt lại cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh: "Đối với anh hẳn không chỉ có duy nhất một người." "Là em!" Sao người phụ nữ này lại luôn tự quyết định như thế? Trừ cô, anh không muốn bất kì người phụ nữ nào. Giọng Mộ Nhã Triết vô cùng trầm nói: "Em là người duy nhất." Vân Thi Thi ngơ ngẩn nhìn anh, bỗng nhiên nhàn nhạt hỏi lại: "Anh định chứng minh bằng cái gì?" "Em cần anh sẽ cho em một danh phận." Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Không thể nghi ngờ. Vân Thi Thi không nói một câu, nhưng đã im lặng rồi. Trên đài ngắm cảnh, gió lạnh phơ phất. Ngọn gió bên hồ thổi tới lộ ra vài phần lạnh lẽo ẩm ướt thấm vào xương cốt. Vân Thi Thi dựa lưng vào tay vịn. Một tay Mộ Nhã Triết đặt trên bờ vai cô, sức lực to lớn, cứ việc anh đã cố khống chế, nhưng vẫn làm đau cô. Trên mặt của cô lại vẫn tĩnh mịch như cũ, không hề gợn sóng. Con ngươi đen của Mộ Nhã Triết nhìn cô: "Một tờ giấy thôi, đã khiến em xem trọng như vậy?" Chẳng lẽ người phụ nữ này tin tờ giấy, cũng không tin anh sao? Trong lòng Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn anh. Trong cảm nhận của người đàn ông này, chẳng lẽ, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là một tờ giấy phân lượng, không đủ nặng sao? Mộ Nhã Triết thấy cô không nói lời nào, lại trầm giọng hỏi: "So với tờ giấy kia, anh thật sự không đáng cho em tin cậy em?" Vân Thi Thi hơi buồn cười hỏi lại: "Anh ngay cả một tờ giấy cũng không thể cho em, xin hỏi, em nên tin anh thế nào?" Tờ giấy trong cảm nhận của cô là thứ vô cùng thần thánh, là đáng tôn trọng. Trong cảm nhận của anh giá trị, lại như có giá rất rẻ? Mộ Nhã Triết hạ mắt, giọng nói thâm trầm hỏi han: "Vân Thi Thi, tín nhiệm của em, hình như lại thành lập trên một tờ giấy! Chỉ là một tấm giấy thôi, cuối cùng nó có thể cho em cái gì?!"