"Như thế nào? Ầm ĩ quá liền muốn động tay sao? Thật sự là tính tình tiểu thư." Vân Thi Thi mạnh mẽ bỏ tay ra, Tống Ân Nhã bất ngờ không phòng ngự, trọng tâm không vững, ngã trên mặt đất. "Ha ha, thật thú vị. Cô là em họ Mộ Nhã Triết, đúng không?" Tiếng nói vừa ngừng. Vân Thi Thi không chút để ý, đi qua, từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi hỏi lại: "Thế nào, nhìn vẻ ghen tị trên mặt cô kìa, giấu không nổi nữa rồi. Đừng nói với tôi, cô thích Mộ Nhã Triết?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, lại lộ ra một sự mỉa mai nồng đậm. Vân Thi Thi hỏi lại, khiến sắc mặt Tống Ân Nhã trắng bệch. Người phụ nữ này, không thể nghi ngờ là có tâm tư. Đàn ông nhìn không ra. Mộ Nhã Triết nhìn không ra. Nhưng không có nghĩa là Vân Thi Thi nhìn không ra. Tống Ân Nhã này, rõ ràng đối với Mộ Nhã Triết có tình cảm. Tình cảm sâu đậm, căn bản là giấu không được. Vân Thi Thi nhìn thấy rồi. Nhất là giờ phút này, Tống Ân Nhã bối rối, xấu hổ và giận dữ, lại càng lộ ra không thể nghi ngờ. Thì ra thật sự là như vậy. Vân Thi Thi lắc lắc đầu, thở dài một tiếng: "Thì ra là như vậy, cô thích anh họ của cô rồi!" "Cần cô quan tâm sao?" Tống Ân Nhã ngẩng cổ tức giận nói. Lúc này cô ta ngã nhào trên đất, mà Vân Thi Thi vẫn là từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với cô ta, khí thế nhất thời hạ thấp đi một phần. Vì thế, cô ta lập tức muốn từ trên mặt đất đứng lên. Vân Thi Thi lại vươn chân ra, giày cao gót nhọn hoắt giẫm lên tay cô ta. Tống Ân Nhã kinh ngạc kêu lên một tiếng, mặt đầy đau khổ rút tay về, vẻ mặt trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn cô. "Cô thật đáng thương." Vân Thi Thi nói xong, mặt không chút thay đổi đùa cợt: "Một người anh họ, một cô em họ, họ hàng gần, đây chính là loạn luân! Thật sự là khiến người ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi!" "Cô!" Tống Ân Nhã bị cô nói đến tức giận, trên mặt biến sắc. "Cô xem, cô thích một người đàn ông, nhưng người đàn ông này lại là anh họ cô, cả đời này đều không thể nào cùng ở một chỗ. Không phải tội nghiệp thì là cái gì?" Vân Thi Thi nói xong, lập tức chậm rãi mà nói tiếp: "Tôi và cô không giống nhau. Tôi và anh ta, đến con cũng đã có rồi." Vừa dứt lời, Tống Ân Nhã kinh ngạc đến mức mặt tái mét, khó tin nhìn cô. Vân Thi Thi nhìn biểu tình của cô ta, nhất thời thấy thoải mái, nhẹ nhàng bật ra hai chữ: "Cô thì sao?" Cô ta thì sao? Anh em họ, họ hàng gần, cùng ở một chỗ là trái với luân lý! Tống Ân Nhã nhất thời giật mình không thôi, cô ta trừng thẳng vào mắt Vân Thi Thi, lập tức có phản ứng. Khuôn mặt của cô, còn có đôi môi, thực sự rất giống Tiểu Dịch Thần. Chính xác mà nói, Tiểu Dịch Thần kế thừa vẻ nhu hòa thanh tú của cô. Mới đầu, cô ta cũng không lưu ý, bởi vậy không hề phát hiện ra chuyện này. Nhưng hôm nay nhìn kỹ, thực sự kinh ngạc không thôi. Chẳng lẽ... Tiểu Dịch Thần là con trai của cô ta và Mộ Nhã Triết? Nhận thức này gần như khiến Tống Ân Nhã bị đả kích đến tận địa ngục, nháy mắt chìm trong biển lửa. "Là ai mơ mộng hão huyền? Cô cho là không có tôi, cô có thể ở cùng một chỗ với người đàn ông cô yêu?" Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng, giống như đang cười nhạo ông trời: "Đây mới chính là buồn cười!" "Ngậm miệng... Ngậm miệng! Cô im miệng cho tôi!" Tống Ân Nhã thét chói tai, bịt lấy lỗ tai không muốn nghe lời nói châm chọc của cô. Vân Thi Thi cười khẽ, so với Tống Ân Nhã không khống chế được bản thân, cô vẫn duy trì phong độ cùng lễ nghĩa thục nữ, nhàn nhạt nói: "Cô có muốn biết Mộ Nhã Triết nhắc tới cô với tôi như thế nào?"