Anh tra được chân tướng là, Mộ Thịnh lúc trước để tìm Mộ Khuynh Thành về, không tiếc lật tung cả Bắc Kinh lên, không ngừng phái đi rất nhiều nhân lực, thậm chí không tiếc triệu tập binh lực quân đội, chỉ vì truy tìm đến cùng tung tích của Mộ Khuynh Thành. Ông nói: Muốn gặp Mộ Khuynh Thành còn sống. Còn con của bà, tuyệt đối không giữ. Đứa con hoang, nhổ cỏ tận gốc. Nhà họ Mộ kiên quyết không lưu giữ đứa con hoang. Mộ Khuynh Thành cũng là vì muốn tránh sự truy tìm của Mộ Thịnh, mới bất hạnh gặp phải tai nạn xe, xe rơi xuống sườn núi, xe tan tành còn người phải bỏ mạng. Hồng nhan bạc mệnh, hương tan ngọc nát. Mà hai đứa nhỏ của bà, từ đây không có tin tức gì, hoàn toàn biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác. Biết được tin Mộ Khuynh Thành đã chết, Mộ Thịnh cực kỳ bi thương, đau đớn điếng người, tâm bệnh không dậy nổi, suốt 5 năm đều ốm liệt giường, tinh thần hoảng hốt, buồn bực. Cho đến khi ông qua cơn bạo bệnh, lúc này mới nghĩ, Mộ Khuynh Thành không còn nữa, ít nhất ông muốn đem hai đứa nhỏ trở về. Mười lăm năm trước, bỗng dưng trời xui đất khiến, Mộ Uyển Nhu được Mộ Thịnh mang về biệt thự nhà họ Mộ, đối với Mộ Uyển Nhu, ông luôn yêu thương cưng chiều hết lòng, cũng giống như lúc trước ông cưng chiều Mộ Khuynh Thành vậy. Nhưng cũng không đơn giản chỉ là yêu thương. Khi còn là thiếu niên, có một lần Mộ Nhã Triết ngẫu nhiên đi ngang qua phòng khách, liền thấy Mộ Uyển Nhu ở trên sô pha ngủ trưa, mà Mộ Thịnh ngồi ở sô pha lẳng lặng mà nhìn cô ta, chạm vào mấy sợi tóc lộn xộn trước trán cô, ngón tay già nua khẽ xoa gương mặt cô, ánh mắt dừng ở trên mặt Mộ Uyển Nhu đến thất thần. Phảng phất thấy bóng dáng của Mộ Khuynh Thành ở Mộ Uyển Nhu. Trên mặt ông hiện ra yêu thương, cùng ôn nhu, lại đau đớn khôn nguôi. Cúi đầu, Mộ Thịnh thơm lên má Mộ Uyển Nhu…… Trong lòng Mộ Nhã Triết cảm thấy rõ ràng, Mộ Thịnh sở dĩ an bài hôn sự này, chẳng qua là chấp niệm cùng tương tư đối với Mộ Khuynh Thành, ông dồn hết lên người Mộ Uyển Nhu. Mới đầu, đối hôn sự của chính mình anh cũng không có để ý nhiều, anh cho rằng kết hôn bất quá cũng chỉ là hình thức, là ai cũng được. Nhưng hôm nay, chính anh cũng chấp niệm. Hủy bỏ hôn ước này là tâm niệm anh rất kiên định. Mộ Nhã Triết không để ý đến sắc mặt tối đi của Mộ Thịnh, mà chậm rãi đứng dậy, đứng lặng, khóe miệng lạnh lùng khinh thường cong lên: “Ông nội, mặc kệ ông nghĩ như thế nào, dù sao ý cháu đã quyết. Cháu sẽ chọn ngày, tập trung gia tộc chúng ta, tuyên bố hủy bỏ hôn ước cùng Uyển Nhu.” “Cháu dám?!” Mộ Thịnh cũng chống gậy đứng lên, vẻ mặt phẫn nộ mà gắt gao trừng mắt nhìn anh, nắm chặt chiếc gậy trong tay, run rẩy nói, “Ông còn ở đây một ngày, hôn ước của cháu và Uyển Nhu vẫn còn tồn tại một ngày! Ông tuyệt không cho phép cháu hủy bỏ hôn ước với Uyển Nhu! Ông ra lệnh cháu, thu hồi những lời vừa nãy!” Mộ Nhã Triết mặt không biểu cảm nói: “Thứ lỗi cho cháu không thể nghe theo mệnh lệnh của ông.” Nói xong, liền đi lên trên lầu. Mộ Thịnh tức giận không thôi. Tiểu tử này, rõ ràng là muốn chống lại ông đến cùng! Vì một ả diễn viên ti tiện trong giới giải trí mà dám coi mệnh lệnh của ông như không khí, ông vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đột nhiên ném chiếc gậy trong tay về phía anh. “Bang” một cái. Chiếc gậy làm bằng gỗ trầm hương đập thật mạnh lên trên lưng anh. Mộ Nhã Triết bỗng ngừng lại, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Mộ Thịnh, trong mắt vừa kiêu căng vừa băng lãnh. Mộ Uyển Nhu thấy vậy, kinh hãi không thôi, vội vàng tiến lên đỡ lấy Mộ Thịnh đang tức giận đến run rẩy cả người. Mộ Thịnh lại đẩy cô ta sang một bên, đuổi theo vài bước, chỉ vào Mộ Nhã Triết giận dữ nói: “Đồ bất hiếu! Ông nói cho cháu biết, nếu cháu dám hủy bỏ hôn ước này, ông sẽ tước quyền kế thừa nhà họ Mộ của cháu!”