Vừa dứt lời, mấy tên đàn ông say đến thần hồn điên đảo, lớn tiếng ồn ào: "Anh Cố, muốn đi sao? Mọi người còn chưa tận tâm nha!" "Đúng vậy đúng vậy! Chờ lát nữa mọi người cùng đi ca hát chứ? Tất cả mọi người đều mong chờ Cố thiếu cất giọng hát nha!" Một người đàn ông vươn tay nắm bả vai Cố Tinh Trạch, nụ cười mang theo chút ****: "Anh Cố đây là định về vui vẻ đêm xuân sao?!" Ánh mắt rơi vào người phụ nữ trong ngực anh, trong mắt đầy vẻ thích thú ám chỉ. Diệp Minh Lan nghe thấy nhất thời liền có chút tức giận! ... Thật không biết nặng nhẹ, Cố Tinh Trạch mà cũng dám trêu đùa sao?! Người đàn ông đã say đến ngu muội, động tác cũng trở nên lớn mật, còn dám vỗ vai anh, cười đùa: "Người phụ nữ như vậy không đáng để anh Cố hao phí tâm tư đâu? Nếu anh Cố thích, tôi sẽ tặng anh ít phụ nữ, đảm bảo anh sẽ vô cùng yêu thích!" Khuôn mặt Cố Tinh Trạch không chút thay đổi khẽ nghiêng, tầm mắt hướng xuống, lạnh lùng nhìn cái tay còn đang khoác trên vai anh, mi tâm nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo, giống như đang nhìn một thứ bẩn thỉu không chịu nổi. Người đàn ông kia bởi vì ánh mắt sắc bén của anh mà có phần tỉnh táo lại, nhất thời sợ hãi rụt tay, suy nghĩ thoáng qua liền không khỏi có chút run rẩy. Trong lòng Diệp Minh Lan cũng vô cùng tức giận! Nhưng trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào như cũ, nói với anh: "Anh Cố, cảm ơn hôm nay anh đã tới chúc mừng!" "Không cần." Cố Tinh Trạch không quay đầu lại, nhàn nhạt lên tiếng, một tay không quên kéo Vân Thi Thi vào lòng. Mãi cho đến khi anh ta dẫn Vân Thi Thi rời đi, sắc mặt Diệp Minh Lan liền trở nên suy sụp, xoay người phẫn nộ nhìn lướt qua mọi người, giận quá thành cười: "Một đám ngu xuẩn thật mất thể diện!" "Ôi, làm sao thế chị Minh Lan, người nào lại chọc chị tức giận?" "Đúng đúng! Chúng tôi làm sao lại khiến chị mất thể diện!" Diệp Minh Lan lạnh lùng nhếch miệng: "Các người thật đúng là có bản lĩnh! Những lời như vậy mà các người cũng dám nói? Còn muốn bám víu quan hệ với anh Cố, chỉ bằng mấy người? Người ta có địa vị gì, các ngươi có địa vị gì? Thái độ một chút cũng không tôn trọng! Thật cảm thấy xấu hổ thay mấy người!" Nghe thấy lời này, nhất thời có người cảm thấy không vui. "Cô nói vậy là có ý gì?! Không phải cũng chỉ là một diễn viên thôi sao?" "Cô không biết rồi! Cố Tinh Trạch là cậu chủ nhà họ Cố, ha ha! Có điều cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi, bởi vì địa vị của anh ta tại nhà họ Cố không bằng anh trai anh ta Cố Cảnh Liên! Nhưng mà Minh Lan, những lời cô nói thật rất khó nghe đấy." "Đúng đúng, đừng nói chuyện khó nghe như thế! Hôm nay là sinh nhật cô, chúng tôi tâng bốc cô, cô cũng đừng có gây sự, chớ có chọc mọi người mất hứng!" Ý cười Diệp Minh Lan càng thêm lạnh: "Các người cứ nói đi? Thật là một đám ngu xuẩn, anh Cố nói đùa các người cũng dám đùa lại sao? Thể diện của tôi thực bị mấy người ném hết đi rồi!" Tâm trạng Lý Thừa Trạch cũng bị cô ta phá hủy, tức giận nói: "Không phải chỉ là một Cố Tinh Trạch sao? Anh ta sao có thể cư xử với chúng ta như thế? Tôi không thích nhìn cái vẻ không coi ai ra gì của thằng nhãi kia. Cố Cảnh Liên vẫn là người nắm quyền nhà họ Cố, vậy mà tôi còn chưa tấy anh ta bày ra cái bản mặt như vậy, anh ta thì có tư cách gì mà ra vẻ cao cao tại thượng như thế đối với chúng ta?" Diệp Minh Lan hung hăng trợn mắt nhìn anh ta, cả giận nói: "Lý Thừa Trạch! Anh thì biết cái gì?! Vừa rồi tôi đã nháy mắt với anh, anh còn không biết tự thu liễm lại! Tôi cũng đã cảnh cáo anh, người phụ nữ của anh Cố đừng có dại mà đụng tay vào, nhưng anh vẫn cứ coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai! Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, hơn nữa còn là một người bình dân, nhìn cái đức hạnh kia của anh thật giống như tám đời qua chưa từng nhìn thấy phụ nữ vậy!"