Cô nhịn không được lại uống thêm một ngụm, đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, bỗng nhiên cũng có chút hiểu vì sao nhiều người lại nghiện rượu như vậy, xác thực là uống rất ngon. Ly đồ uống chỉ có một chút rượu, nhưng uống xong một ngụm, gương mặt cô liền đỏ hồng. Lý Thừa Trạch nhìn cô, cái nhìn này khiến anh phải ngây người. Nhưng anh không hề biết rằng hành động này của mình đã để lọt vào một đôi mắt thâm thúy. Đáy mắt Cố Tinh Trạch sâu thẳm mà thâm trầm, một tay lười biếng nâng ly rượu, miệng ly đặt tại bờ môi, trong ánh mắt có thêm vài phần suy xét. Thời gian bất giác trôi qua đã 1 giờ chiều. Có thể là mượn rượu say làm càn,... nhóm cậu ấm này bắt đầu toan tính nói mấy câu với Cố Tinh Trạch. Âm nhạc ầm ĩ, sương khói quẩn quanh. Trải qua một hồi rào đi đón lại, trên những gương mặt xấu xí đó tất cả đều là ý cười xu nịnh cùng dối trá. Có ai lại không muốn có chút quan hệ với nhà họ Cố? Ngày xưa không có cơ hội, hiện giờ người thật đã an vị ngồi trước mặt, trong lòng sao có thể không rục rịch? Mới đầu còn không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng rượu quá nửa tuần, lá gan bọn họ liền lớn theo. Trong lúc rượu mời không ngừng đưa tới, sắc mặt Cố Tinh Trạch vẫn không chút thay đổi ngồi trên ghế sofa, thờ ơ xem trò hề phóng đãng không chịu nổi của bọn họ, thực khiến người ta chán ghét. Khẽ cụp mắt, thu lại ý lạnh khinh thường, khóe môi gợi lên thành một nụ cười đầy giễu cợt. Cũng không phải anh muốn đùa giỡn bọn họ. ... Đám con cháu nhà giàu này, quả nhiên là không tự hiểu được thân phận của mình. Tuổi còn trẻ, không học vấn không nghề nghiệp, tệ nạn nào cũng dính, cậy có tài sản gia tộc mà vung tiền bừa bãi, suốt ngày sống mơ mơ màng màng trong xa hoa đồi trụy. Nếu loại người này bị quấn vào vòng luẩn quẩn tàn khốc kia, chẳng khác gì con tôm nhỏ bị con cá lớn một ngụm nuốt sạch, chỉ có thể trở thành quân cờ bị người ta thao túng. Một bước sai, thua cả ván bài, tiếp quản gia nghiệp khổng lồ, chuyện lụi tàn trong tay bọn họ cũng chỉ như một cái chớp mắt. Người như vậy không cần giao thiệp quá sâu. Nâng tay, một hơi cạn sạch ly Hennessy, anh liền đứng dậy đi về phía vật nhỏ vẫn cúi đầu nấp ở trong góc, tay túm lấy cánh tay kéo cô đứng dậy, bàn tay to khẽ vỗ đầu cô, thấp giọng nói: "Đi thôi!" Lúc này Vân Thi Thi mới mở lớn đôi mắt đã mông lung mờ mịt, cô cẩn thận nếm một ngụm rượu rất nhỏ, sau đó liền làm tổ trong góc, thấy anh, trên môi cô liền nở nụ cười ngây ngô, đơn thuần, tiếng cười giống như gió nhẹ khẽ lướt qua chuông bạc, thanh thúy lại rất êm tai. Cố Tinh Trạch không khỏi cau mày vì nụ cười của cô khiến anh có chút thất thần. Sau khi say rượu, cô bớt đi vài phần ngây ngô thanh thuần lúc tỉnh, lại thêm vài phần xinh đẹp cuốn hút, trên mặt phiếm hồng như cánh hoa anh đào, xinh đẹp động lòng người. Cô lung lay đứng dậy, dưới chân lại như mềm nhũn, thân người nghiêng ngả, đầu liền va vào ngực anh. "Ưm..."Cô khẽ rên một tiếng, lấy tay xoa xoa cái mũi giống như bị chạm đau! Say? Ánh mắt anh bỗng trở nên rét lạnh quét qua người Lý Thừa Trạch một cái, cái nhìn này mang theo sự lạnh lẽo khiến cho anh ta rung mình run sợ, ánh mắt người đàn ông này, thật sự rất đáng sợ! "Anh Cố, tôi không chuốc rượu cô ấy! Cô ấy cũng chỉ uống một ngụm vậy mà đã say, tựu lượng thấp đến đáng thương, xem ra cô ấy có chút dị ứng với cồn!" Lý Thừa Trạch vội vàng quan sát tình hình, lựa lời giải thích. Cố Tinh Trạch không thềm để ý đến anh ta. Diệp Minh Lan vội vàng đứng dậy, có chút mất mác hỏi: "Anh Cố, đây là định đi sao?”