Ánh mắt Vân Thi Thi đăm đăm địa nhìn chằm chằm cô tôi, trên mặt cơ hồ tái nhợt không thấy chút màu máu nào. Mộ Uyển Nhu nhìn chằm chằm vẻ mặt cô thay đổi, bỗng nhiên đùa cợt nở nụ cười: "Không thể nào, Vân Thi Thi? Cô hẳn là không động chân tình với anh ấy chứ? Cô cho là anh ấy thật sự yêu cô sao? Cô cho là anh ấy thật sự đặt cô trong lòng sao? Anh ấy chỉ chơi đùa cô mà thôi!" "..." Mộ Uyển Nhu thưởng thức vẻ mặt cô từ từ lạnh xuống, có vẻ tâm như tro tàn, trong lòng càng lúc càng đắc ý: "Đàn ông thôi mà, nói chuyện với phụ nữ lúc nào mà chẳng lời ngon tiếng ngọt, nói ra còn ngọt hơn mật, lúc không còn tình cảm, giống như lấy đao đâm vào trong lòng người tôi! Cô vậy mà tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của một người đàn ông sao? Anh ấy còn có vị hôn thê, đó chính là tôi, người đàn ông như vậy nói lời thề, cô cũng tin sao?" Lời đùa cợt lạnh lùng, không thể nghi ngờ là một thanh đao lạnh, chui vào lòng của cô, máu tươi chảy ròng. Sắc mặt Vân Thi Thi vùng vẫy, bắt buộc mình xem nhẹ lời nói của Mộ Uyển Nhu, chỉ xem như cô tôi đang châm ngòi ly gián. Nhưng... "Nếu anh ấy thật sự có một chút cảm tình với cô, vậy thì vì sao không bỏ hôn ước với tôi?" Mộ Uyển Nhu tàn nhẫn cười, "Vì sao trong lúc mờ ám không rõ với cô, lại lên giường với tôi, để cho tôi mang thai cốt nhục của anh ấy? Tôi là vợ anh ấy, mà cô chẳng qua chỉ là tiểu tôim, không thể lộ ra ngoài ánh sáng!" Anh ấy lên giường với cô ta rồi sao? Nhưng không phải anh ấy nói, anh ấy chỉ từng có một người phụ nữ là cô? Đều là giả? Lừa gạt cô? Ánh mắt Vân Thi Thi vùng vẫy, trên mặt bối rối bất định, nửa tin nửa ngờ với lời nói của Mộ Uyển Nhu, rõ ràng không chịu tin. "Trước đó, anh ấy mờ ám không rõ với cô, chỉ vì nghĩ tôi không thể sinh một đứa con cho anh ấy, cảm thấy cô khác với người khác, nhưng cũng chỉ là đùa bỡn cô thôi! Giờ tôi mang thai, cô cho rằng, cô còn có thể lay động địa vị của tôi sao? Cô còn vọng tưởng leo lên? Không thể nghi ngờ là chuyện viễn tượng!" "Tất cả mọi thứ của cô bây giờ, rõ ràng đều là của tôi, rõ ràng là cô cướp đi mọi thứ của tôi!" Cổ họng Vân Thi Thi ngột ngạt một trận, hai mắt nổi lên tơ máu, trống rỗng vô thần được trừng mắt nhìn cô ta. "Là của cô, là của tôi, chuyện này rất quan trọng sao? Quan trọng là..., không có ai tin lời cô nói!" Tựa như mười lăm năm trước vậy. Ai cũng không tin tưởng cô. Vân Thi Thi gắt gao cắn môi, cảnh tượng mười lăm năm như đèn kéo quân hiện lên trước mắt. "Không có người tin lời tôi nói?" "Đúng! Không có ai tin lời nói một bên của cô!" Giống như thôi miên vậy, Mộ Uyển Nhu nhìn chằm chằm cô, tàn nhẫn gằn từng chữ."Mọi người sẽ cho rằng cô là kẻ trộm, là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba chen chân hôn nhân người khác!" Hai tay Vân Thi Thi vô lực hạ xuống, trắng xanh cười, Ngay sau đó bị Mộ Uyển Nhu hung hăng địa đẩy ra. Cô lảo đảo một bước, thân thể bất ngờ không phòng ngự ngửa về phía sau, lại đúng lúc rơi vào một vòng tay ấm áp mạnh mẽ. Ngay sau đó, một giọng nói khẳng định trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu của cô: "Anh tin." Vân Thi Thi được giọng nói này cứu tỉnh, ánh mắt trống rỗng khôi phục tiêu cự, ngẩng đầu, lại trông thấy khuôn mặt bình tĩnh mà dịu dàng của Cố Tinh Trạch. Tầm mắt anh rơi trên khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của cô, lộ ra vài phần cưng chiều."Anh tin em." Cho dù tất cả mọi người trên thế giới nghi ngờ cô, không tin cô, nhưng mỗi một câu, mỗi một chữ cô nói, anh tin vô điều kiện. Mộ Uyển Nhu thấy là Cố Tinh Trạch, không hề phòng bị, khẩn trương nhìn anh một cái, cũng không biết mới nãy nội dung các cô nói chuyện anh nghe bao nhiêu. Lúc này, chột dạ không thôi.