Mộ Uyển Nhu khàn cả giọng địa gầm lên một câu: "Câm miệng! Vân Thi Thi, cô câm miệng cho tôi! Cô nói đủ chưa!?" "Đủ chưa hả? Chưa đủ!" Mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi địa ngắt lời lời của cô ta, khóe môi câu lên độ cung lạnh lùng, "Lời này không phải tôi nên hỏi cô sao? Mười mấy năm, đủ chưa! Vẫn còn chưa chịu trả lại những thứ vốn không thuộc về cô sao!" Tay Mộ Uyển Nhu nắm chặt thành quyền, bỗng nhiên thê lương cười lạnh vài tiếng, trên gương mặt trang điểm đậm, hiện lên một tia khinh thường: "Cô nói những lời này có ai sẽ tin? Tôi mới là thiếu phu nhân chân chính của Nhà họ Mộ! Hiện giờ là tôi, tương lai cũng là tôi! Vân Thi Thi, cô muốn cướp với tôi, cô căn bản không có tư cách!" Ánh mắt Vân Thi Thi như đóng băng, lạnh lùng nói: "Đúng nhỉ, tôi không có tư tranh với cô, bởi vì những thứ này, vốn thuộc về tôi." Cô chậm rãi đi qua Mộ Uyển Nhu, mãi đến đến gần trước mặt cô ta, bỗng nhiên ánh mắt Vân Thi Thi long lên, hai tay nắm vạt áo Mộ Uyển Nhu, một bạt tay đánh lên sườn mặt của cô ta! "Không tư cách tranh với tôi, là cô!" Mộ Uyển Nhu thình lình bị tát một bạt tay, vừa sợ vừa giận, lửa giận trong mắt cơ hồ muốn phun trào ra: "Cô dám đánh tôi?" "Sao mà không dám!?" Khóe môi Vân Thi Thi âm lãnh, lại là một bạt tay quét đến mặt cô ta. Mộ Uyển Nhu nhất thời trở tay kéo vạt áo của cô. Cũng không biết vì sao, rõ ràng nhìn Vân Thi Thi như yếu ớt không xương, nhưng mà dù Mộ Uyển Nhu xô đẩy thế nào, cô cũng bất động. Mộ Uyển Nhu không biết là, thời niên thiếu Vân Thi Thi đã đi học Judo, mặc dù học không giỏi lắm, nhưng xử lý cô ả tay trói gà không chặt như Mộ Uyển Nhu, thì không nói chơi! "Vân Thi Thi, cô dám đánh tôi, cô sẽ hối hận!" "Hối hận?! Dạy dỗ một đứa đê tiện mà thôi, tôi vì cái gì mà phải hối hận!" Vân Thi Thi vung tay lên cao cao, hai mắt lạnh lẽo. "Cô dám đánh! Cô dám đánh tôi thử xem!" Mộ Uyển Nhu cơ hồ thét chói tai uy hiếp, "Tôi bây giờ, có thai! Nếu cô dám đánh tôi, hậu quả cô gánh chịu nổi không!?" Ánh mắt Vân Thi Thi bị kiềm hãm, động tác cứng đờ trong chớp mắt, trên mặt giống như kết băng."Cái gì?" "Không nghe rõ sao? Tôi có thai, cô mà đánh tôi, lỡ tổn thương tới đứa con trong bụng tôi, hậu quả này cô chịu nổi sao?" Mộ Uyển Nhu thấy mặt cô cứng ngắc, cười đắc ý. “Lại muốn gạt tôi sao? Cô đã sớm bị chẩn đoán ra vô sinh rồi." Hiển nhiên Vân Thi Thi không dễ dàng tin lời của cô ta. "Tôi lừa cô làm gì? Lần trước không phải cô cũng thấy sao? Tôi có phản ứng nôn nghén, tôi cũng mới biết được!" Mộ Uyển Nhu vui vẻ thưởng thức cứng ngắc trên mặt Vân Thi Thi, mặc dù trên miệng cô nói không tin, nhưng trong mắt rõ ràng là nửa tin nửa ngờ. "Không tin chứ gì?" "Không phải cô bị chẩn đoán bệnh vô sinh sao?" Ánh mắt Vân Thi Thi thẳng tắp nhìn chằm chằm cô ta, ý đồ từ trên mặt cô tìm ra một chút khả nghi. "Chẳng lẽ bác sĩ thì không có lúc chẩn đoán bệnh sai lầm sao?" Mộ Uyển Nhu cố ý kích thích cô, giả bộ ra thần sắc mừng rỡ, "Mới đầu tôi cũng không thể tin được, nhưng sự thật đúng là như vậy! Vân Thi Thi, tôi mang thai, mang cốt nhục của Mộ Nhã Triết." Vẻ mặt Vân Thi Thi từ từ thay đổi, tuyệt vọng trong lòng cơ hồ như như sóng biển lật úp mà đến, nuốt hết chút tín niệm cuối cùng mà cô cố gắng giữ lại. Mộ Uyển Nhu nở nụ cười: "Sao nào, Vân Thi Thi, anh ấy đã nói gì với cô đến mức cả sự thật cô cũng không tin? Tôi lừa cô làm gì? Chuyện mang thai này, tôi có cần phải giả bộ không?"