Lần sau, cô sẽ không tới trường hợp như vậy nữa. "Vân Thi Thi?!" Sau lưng truyền tới giọng nói quen thuộc. Vân Thi Thi quay đầu lại, đã thấy Mộ Uyển Nhu mặc váy dài khêu gợi, tư thái kiêu căng đứng sau lưng cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. "Mộ Uyển Nhu..." Sắc mặt Vân Thi Thi lập tức trắng bệch, trong mắt hiện ra hờn giận. Là cô ta? Người phụ nữ này cuối cùng có mặt mũi thế nào mà dám xuất hiện trước mặt cô? Hai người hai mặt tương đối, im lặng không nói không rằng, cảnh đứng sóng đôi lại giống như quay lại cô nhi viện mười lăm năm trước, Mộ Uyển Nhu kiêu căng đứng trước mặt cô, lên án cô là một kẻ trộm. Đủ loại tủi nhục đã qua hiện lên trước mắt. Vừa nghĩ là cô ả này hại lưng cô đeo tội danh lâu như vậy, Vân Thi Thi gắt gao được cắn chặt răng, hai tay buông xuống hai bên nắm chặt thành nắm đấm. "Không nghĩ tới cô cũng ở trong này?" Mộ Uyển Nhu mở miệng trước, thong thả đi đến trước mặt cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, "Chạy trở về xóm nghèo của cô đi thôi, nơi này không phải là nơi bình dân như cô nên đặt chân tới!" "À, Mộ Uyển Nhu, cô rốt cuộc lấy mặt mũi nào nói như vậy với tôi? "Chạy trở về xóm nghèo của cô", lời nói này thật là kiêu căng, lời này không phải nên là tôi nói với cô sao?" Vân Thi Thi ngẩng đầu lên, giận quá thành cười, "Lời này, không tới phiên cô nói với tôi chứ?" Sắc mặt Mộ Uyển Nhu hơi kinh hãi, cũng kinh ngạc vì sự mạnh mẽ của cô. Trước kia, cô luôn có dáng vẻ yếu đuối người nào cũng có thể bắt nạt, hiện giờ, đã không giống ngày xưa nữa rồi! Đùa cợt trên mặt và giọng nói mỉa mai của Vân Thi Thi, giống như hung hăng xé rách cái vỏ quý tộc mà cô ta cố gắng xây dựng, trước mặt cô, Mộ Uyển Nhu mà dù thế nào cũng khó giả bộ tao nhã, trên mặt hiện lên vẻ mặt quẫn bách. "Cô là kẻ trộm, mười lăm năm trước, trộm đi ngọc bội của tôi, đổi trắng thay đen được nhận trở về nhà họ Mộ, giờ lại chạy đến trước mặt tôi diễu võ giương oai, Mộ Uyển Nhu, cô còn vô liêm sỉ hơn cả tưởng tượng của tôi!" Vân Thi Thi nói xong, trên mặt cười lạnh, tiến lên một bước, vươn tay ra với cô ta: "Trả lại cho tôi!" "Trả lại cho cô cái gì?" Mộ Uyển Nhu nghe vậy, cười lạnh một tiếng, hỏi lại. "Tín vật mà mẹ tôi để lại cho tôi, trong sạch của tôi, thân phận của tôi, trả lại cho tôi!" Ánh mắt Vân Thi Thi kiên định, vẻ mặt dứt khoát. "Trả lại cho cô?" Mộ Uyển Nhu khinh miệt hừ lạnh một tiếng, giống như cảm thấy lời của cô là truyện cười lớn nhất xưa nay, "Cô luôn miệng nói tôi là kẻ trộm, xin hỏi, có ai tin cô không?" Vân Thi Thi ngẩn ra, vẻ mặt nháy mắt cứng ngắc. "Cô nói, có ai sẽ tin cô? Mộ Nhã Triết? Hay là... Những người khác của nhà họ Mộ? Cô cho là, bọn họ sẽ tin một cô gái không biết xuất hiện từ chỗ nào, lai lịch không rõ ràng?" Mộ Uyển Nhu tựa như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, từng bước một ép tới gần cô, đứng trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống mà nói, "Vân Thi Thi, là do cô ngu xuẩn, cũng đừng trách tôi thủ đoạn ngoan độc. Cô cũng không ngẫm lại, mười lăm năm trước, vì sao tất cả mọi người đều tin tôi, mà không tin cô!" "Vì sao bọn họ đều tin cô, không tin tôi sao?" Mặt Vân Thi Thi không chút thay đổi nói. Sắc mặt Mộ Uyển Nhu bị kiềm hãm, không hiểu lời này của cô có ý tứ gì: "Lời này của cô có ý gì?" "Mộ Uyển Nhu, tôi mới phát hiện, cô quả là tiện đến tận xương tủy, từ nhỏ đã biết sử thủ đoạn hạ lưu rồi." Vân Thi Thi như là đang nhìn thứ gì đó vô cùng ghê tởm, nhìn cô, trong ánh mắt lộ chán ghét, "Cô nghĩ tôi không biết hoạt động giữa cô và viện trưởng sao?" Vừa dứt lời, Mộ Uyển Nhu như bị sét đánh ngây ngẩn cả người.