Mộ Uyển nhu vừa uất ức vừa đau lòng, cắn móng tay: "Nếu như không phải là tôi không thể mang thai, nói không chừng tôi đã kết hôn với anh ấy rồi!" "Có ý gì? Em nói rõ ràng cho anh!" Ngải Luân nổi nóng, lập tức hỏi tới. Mộ Uyển Nhu hồi tưởng lại, nói: "Sáu năm trước, vốn là tôi và anh ấy đã chuẩn bị đính hôn, nhưng mà anh ấy lại nói, trước khi đính hôn thì tiến hành kiểm tra sức khỏe trước. Nhưng mà cuối cùng bác sĩ lại nói cơ thể tôi không tốt, bẩm sinh đã không thể mang thai, ông nội đã từng tìm đủ cách, mời rất nhiều bác sĩ tới chữa trị cho tôi, nhưng tất cả đều nói rằng đời này tôi không có hy vọng mang thai!" "Làm sao lại có thể như vậy?" Ngải Luân kinh ngạc nhíu mày. Vừa nãy bác sĩ kia đã nói rằng thân thể Mộ Uyển Nhu không có vấn đề gì, nhưng bên kia đã từng mời rất nhiều chuyên gia, bọn họ đều khẳng định cô ta không thể mang thai. Hai bên quá mức mâu thuẫn, không thể nào giải thích được. Rốt cuộc có thai thật hay không, chỉ cần một vị bác sĩ đã có thể kết luận được. Nhưng có thể mang thai hay không, trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Rốt cuộc là có vấn đề gì? "Tôi làm sao mà biết được!" Mộ Uyển Nhu ngân ngấn nước mắt, nói: "Mấy bác sĩ và chuyên gia danh tiếng kia đều là do Mộ Nhã Triết mời từ nước ngoài về, đều là những người rất nổi tiếng! Bọn họ đều nói như vậy rồi, tôi còn có cách gì khác sao? Tôi cũng muốn thử một chút, nhưng căn bản là anh ấy không hề cho tôi cơ hội, ngay cả đụng đến tôi còn chưa từng!" "Thật sự anh ta chưa từng chạm qua cô sao?" Ngải Luân nửa tin nửa ngờ hỏi. "Thật, anh ấy thực sự là rất ghét tôi!" Mộ Uyển Nhu tự giễu cười một tiếng: "Từng có một lần anh ấy uống say, tôi đỡ anh ấy lên giường, vốn là muốn... Nhưng mà anh ấy lại đẩy tôi ra! Tôi thậm chí còn từng nghi ngờ anh ấy có phải là một người đàn ông bình thường thật hay không! Cho dù là tôi trần truồng đứng trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng không hề có chút phản ứng nào! Anh ấy không hề muốn đụng vào tôi! Anh ấy ghét chạm vào người tôi!" Cô ta gác cằm lên đầu gối, lẩm bẩm: "Cho nên tôi mới ghen tỵ với Vân Thi Thi như vậy! Nếu như tôi có thể sinh con trai cho nhà họ Mộ thì đến phiên cô ta tới tranh giành tình cảm với tôi sao?" Trên mặt Ngải Luân hiện lên vẻ nghi ngờ. Anh ta nhíu mày, vẫn cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó rất kỳ quặc. Mộ Uyển Nhu nhìn anh ta một cái, bực mình nói: "Sắc mặt anh như vậy là có ý gì?" "Uyển Nhu, nếu như anh nói cho em biết em có thể mang thai, em có tin hay không?" Ngải Luân chần chừ, rốt cuộc nói ra băn khoăn trong lòng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của cô ta. Mộ Uyển Nhu sửng sốt hồi lâu, bỗng dưng cười giễu cợt, nói: "Anh đùa đủ chưa?" Ngải Luân ngẩn người: "..?" "Tôi căn bản là không thể mang thai, cũng không thể sinh con! Như vậy đã đủ chưa? Anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ anh bắt tôi phải đi chất vấn mấy chuyên gia nổi tiếng kia sao?" Ngải Luân nói: "Nhưng mà, vừa rồi anh mới đưa em đến bệnh viện." "Sau đó?" Cô ta không thèm liếc mắt. "Bác sĩ nói em có dấu hiệu có thai, bảo anh đưa em đi kiểm tra HCG." Mộ Uyển Nhu sửng sốt một chút, đờ người ra, lúng ta lúng túng nói: "Làm sao có thể? Tôi không thể mang thai được." "Uyển Nhu, em suy nghĩ cẩn thận một chút, em thật sự chắc chắn rằng thể chất của em có vấn đề, thật sự không thể mang thai sao? Lời của mấy chuyên gia kia cũng không thể tin hoàn toàn được! Không có ai hiểu rõ thân thể hơn chính bản thân mình, có đúng không?" Ngải Luân nghiêm túc nắm bả vai cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: "Em nghĩ một chút xem, chúng ta làm chuyện đó nhiều lần như vậy, trước giờ chưa từng dùng biện pháp an toàn. Bây giờ kiểm tra ra có dấu hiệu có thai, em cảm thấy đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"