Đối với cô bé này, trong lòng cô luôn luôn cảm kích. Mãi đến tận một ngày, khi cô đi vào toilet, lại nghe bên trong có truyền đến âm thanh rất lạ. Nhanh chóng nắm bắt vị trí, nghe được môt tiếng thở gấp mê ly, nương theo động tĩnh giãy dụa, truyền đến âm thanh căng thẳng mà sơ sệt của Tiểu Nhu. “Viện trưởng, đâm nhẹ chút, Tiểu Nhu đau quá! Ô ô ô…” “Tiểu Nhu ngoan, Tiểu Nhu đừng kêu, đừng kêu để cho người khác nghe thấy.” “Viện trưởng, ngày hôm nay đừng làm có được hay không? Tiểu Nhu dùng miệng giúp người có được hay không?” “Được, Tiểu Nhu thật ngoan! Chờ chút ta mua đường cho con ăn…Ừ…” Cô kinh ngạc một hồi, nghe được âm thanh kiềm nén của viện trưởng. Khi đó cô còn non nớt hồ đồ, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nơi này là toilet cho nữ, không hiểu sao viện trưởng lại xuất hiện ở đây. Mang theo nghi hoặc,cô tiến đến gần phòng kia. Cửa bị khóa từ bên trong rồi, chỉ có thể nhìn qua cái khe hở nhỏ nhỏ, cô kinh ngạc nhìn thấy viện trưởng đang đứng thẳng tắp dựa lưng trên cửa, quần của ông ấy thì tụt xuống dưới, mà quần áo của Tiểu Nhu lại nửa kín nửa hở, quỳ trên mặt đất, cái đầu nhún lên nhún xuống không ngừng, nhưng thấy không rõ lắm đến tột cùng bọn họ đang làm gì. Cô kề sát mặt một chút, nhưng không cẩn thận làm kinh động hai người bên trong. Tiểu Nhu giật mình, chột dạ ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng sợ hướng về phía cửa. Vân Thi Thi né không kịp, tầm mắt hai người đụng vào nhau. Cô lúc đó không biết có chút hoảng loạn, hay là ánh mắt của Tiểu Nhu có chút âm u khủng bố, thẹn quá hóa giận dọa cô sợ, mà cô chạy thật nhanh về phòng. Buổi tối hôm đó, lúc Tiểu Nhu quay về, cô đang nằm trên giường. Đẩy cửa đi vào, Tiểu Nhu nhanh chóng đi đến bên giường cô nắm lấy tóc cô. Dán vào lỗ tai cô, Tiểu Nhu lộ ra khẩu khí uy hiếp: “Mày nhìn thấy không? Mày nhìn thấy cái gì rồi?” Cô bị dọa sợ, lắc đầu, nhưng không hiểu vì sao Tiểu Nhu lại sợ sệt như vậy. Tiểu Nhu đứng dậy đạp cô một phát, khóc lóc với những đứa trẻ khác: “Bạn ấy bắt nạt mình!” “Mình không có!” Không chờ cô giải thích rõ ràng, những đứa trẻ khác tức giận cùng nhau tiến lên đấm đá lên cô. Đối với bọn trẻ, lời Tiểu Nhu nói không khác gì thánh chỉ, bởi vì cô ta đối với chúng rất tốt, cho chúng đồ ăn vặt, cho bọn họ đi chơi cùng. Đối với bọn trẻ, lời của cô ta là nhất, không ai dám cãi lại. Buổi tối hôm ấy, cô bị đưa đi phòng cấp cứu. Cô thậm chí không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại trở thành đối tượng công kích của tất cả mọi người. Mãi đến tận ngày thứ hai, cô phát hiện miếng ngọc bội dưới gối không thấy đâu. Cô đi khắp nơi dò hỏi, nhưng không ai nhìn thấy, mãi đến tận khi thấy nó ở trên cổ Tiểu Nhu, cô lập tức kích động nói: “Đó là ngọc bội của mình!” Đáp lại cô, Tiểu Nhu chỉ oan ức phản bác lại: “Cậu nói cái gì đó? Đây là ngọc bội của tớ, là mẹ tớ để lại! Là cậu ăn trộm của tớ, cậu là kẻ cướp!” “Tớ không phải kẻ trộm.” Đối mắt với nghi vấn của mọi người, cô chỉ có thể yếu ớt giải thích. “Ngọc bội kia vốn là của tớ! Là của tớ, tớ không phải kẻ cướp, tớ thật sự không phải kẻ cướp…” “Vậy ý của cậu, là tớ trộm đồ của cậu à?” Cô làm bạn với cô bé này vì cô bé này là tiểu thiên sứ, tâm địa thiện lương, lấy việc giúp người làm niềm vui. Đối với cô bé này, cô luôn cảm kích.