“Không cần.” Mộ Uyển Nhu yếu ớt dựa vào người anh ta, vuốt ngực một cái: “Giờ tốt rồi, có thể là do ăn cơm trễ, thế nên…” “Sao em lại không quan tâm đến sức khỏe của mình vậy?" Ngải Luân đau lòng vuốt ve khuôn mặt cô ta. Mộ Uyển Nhu che ngực, vẫn có chút buồn nôn. Trong lúc yếu ớt đó, cô ta nâng mắt lên, trong gương phản chiếu hình bóng một người đứng lặng yên khiến sống lưng đột nhiên cứng ngắc, mặt biến sắc, lập tức đẩy Ngải Luân ra. Ngải Luân còn đang bần thần, đã thấy mặt cô ta trắng bệch xoay người lại, ánh mắt đăm đăm nhìn phía trước, trong lòng kinh ngạc một hồi, cũng theo ánh mắt của cô ta mà xoay người lại. Đã thấy Vân Thi Thi cứng đờ đứng ở cửa phòng rửa tay, ánh mắt quan sát hai người bọn họ. Mộ Uyển Nhu? Tại sao lại ở cùng người người đàn ông này? Cô vốn chỉ muốn đi toilet sửa sang lại vệt nước bị bắn, vừa mới tới cửa, đã thấy Mộ Uyển Nhu và Ngải Luân hai người này thân mật rúc một chỗ với nhau. Từ góc độ của cô, có thể nhìn thấy bàn tay của Ngải Luân đặt ở eo cô ta. Nhưng làm cô kinh ngạc chính là… Cô ta vừa mới nôn khan, lẽ nào là nôn nghén? Hay có thể là Mộ Uyển Nhu không có kinh nghiệm, không biết xử lý chuyện này thế nào. Lúc trước mang thai Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần, cô nôn nghén cực kỳ nghiêm trọng, bởi vậy, cô liếc mắt cũng nhìn ra, Mộ Uyển Nhu sớm đã mang thai. Cô ta… Mang thai sao? Vân Thi Thi bị chính hoài nghi của mình làm cho kinh ngạc một lúc lâu, cho tới khi trong lòng tràn ngập lạnh lẽo. Làm sao có thể chứ? Cô nhớ rất rõ Mộ Uyển Nhu không thể mang thai!? Cô ta không cách nào có thai được. Lúc trước chính vì cô ta không cách nào mang thai, vì đảm bảo hương hỏa nhà họ Mộ, không rõ là mang thai hay thay thế mẹ. Nhưng…phản ứng của Mộ Uyển Nhu khi nãy, không phải nôn nghén thì là cái gì? Vân Thi Thi liếc mắt nhìn sắc mặt cô ta. Đã thấy ánh mắt có chút mông lung của cô ta, trong lòng lạnh dần. Chẳng lẽ thực sự là mang thai? Mộ Uyển Nhu thấy sắc mặt khác thường của cô, chân mày cau lại, tự nhiên chột dạ, đồng thời nghĩ tới chuyện con phụ nữ đê tiện này đang đe dọa địa vị của cô ra, trong lòng lại sinh ra thù hận. Cô ta châm biếm một tiếng, lạnh lùng thốt lên: “Vô liêm sỉ! Cô làm cái gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy hả?” Vân Thi Thi quên đi giọng điệu tràn ngập mùi thuốc súng của cô ta, kinh ngạc mà nói: “Hai người, có vẻ rất thân mật…” Ngải Luân có chút bối rối, rất nhanh đã lùi nửa bước, lập tức giải thích: “Tôi chỉ thấy mợ chủ nhà họ Mộ đây không khỏe, nên mới quan tâm một chút thôi.” Thấy anh ta biết tình hình, một tiếng “Mợ chủ nhà họ Mộ” rơi vào lỗ tai Mộ Uyển Nhu khiến cô ta ngẩng cao đầu, lộ ra nụ cười khéo léo, tao nhã. Dù cho người phụ nữ đê tiện này có bản lĩnh thì sao? Bây giờ cô mới chính là mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ, là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết! Đàn bà như Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết chỉ hứng thú chơi đùa nhất thời thôi, chán rồi thì sẽ vứt bỏ. Đàn ông mà, cô ta còn lạ gì? Cái đinh trong mắt cái gai trong thịt này, cô ta sớm muộn gì cũng loại được hết! Cô ta tránh được một kiếp, chỉ là may mắn thôi. Lần sau, cô quyết không nương tay! Vân Thi Thi lạnh nhạt cong miệng cười, nói: “Nếu biết cô ta là mợ chủ nhà họ Mộ, anh quan tâm có chút quá rồi đó?” Trong mắt Mộ Uyển Nhu lóe lên sự chột dạ, nhưng biến mất rất nhanh, sau đó ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo!