Mộ Uyển Nhu tàn nhẫn lấy cùi chỏ thụi anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo anh, ở bên ngoài, đừng có thân mật với tôi quá, tránh cho người khác nhìn thấy!” “Anh biết rồi.” Ngải Luân lùi nửa bước, bất đắc dĩ phải giữa khoảng cách nhỏ với cô, tựa ở trên tường, lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô. Nhưng cũng thấy thỏa mãn lắm rồi! Mộ Uyển Nhu lườm anh ta một cái, chỉ cảm thấy việc cô dính dáng tới Ngải Luân chính là nét bút hỏng lớn nhất đời cô! Người đàn ông này, bám dai như đỉa. Cô ta vốn muốn cắt đứt sạch sành sanh với anh ta, nhưng chỉ vì lo anh ta sẽ tiết lộ bí mật của mình, nên cô mới không cam tâm tình nguyện mà duy trì quan hệ với anh ta. Đi được tới đâu hay tới đó. Chờ thời cơ đến, cô ta sẽ ra tay diệt trừ anh ta, chấm dứt mối lo về sau! Mộ Uyển Nhu lại nhìn vào trong gương, gương mặt này, dù cho đã bị cả một lớp phấn dày che phủ nhưng vẫn khó có thể che được vẻ tiều tụy. Mấy ngày ngay, cô ta hồn vía lên mây, không thể nào nghỉ ngơi tốt được. Kể từ sau cuộc điện thoại đó, cô ta gặp ác mộng liên miên, trằn trọc khó ngủ. Luôn có chút dự cảm chẳng lành! Nghĩ tới đây, trên mặt Mộ Uyển Nhu lộ ra vẻ mặt phẫn nộ dữ tợn. Đám rác rưởi này! Hiện tại thi cô ta không nghĩ ra được, có mỗi một đứa bé 6 tuổi cũng không giải quyết xong là sao? Một đứa bé, chỉ có 6 tuổi, tay trói gà còn không chặt, thế mà ám sát lại thất bại! Càng đáng sợ hơn chính là, bọn sát thủ phái đi làm việc này lại bặt vô âm tín! Thoạt đầu, cô ta lo lắng kế hoạch của mình bị bại lộ, nhưng đã qua mấy ngày mà không nghe được tin tức gì, cô ta vẫn chưa thấy yên lòng. Thất bại lần này, chỉ còn cách lần khác lại làm. Chỉ sợ thất bại lần này sẽ đánh rắn động cỏ, sau này có muốn ra tay thì sẽ khó khăn hơn. Cô ta vội vã loại bỏ Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu không phải là không có nguyên nhân. Ông Mộ ngày càng yếu, bởi vậy, đối với chuyện máu mủ thất lạc của nhà họ Mộ đi nhận tổ quy tông, ông cực kì coi trọng. Một Vân Thiên Hữu, căn bản không đáng sợ. Một đứa bé mà thôi, trí óc còn chưa lớn, có thể uy hiếp cô ta lớn cỡ nào chứ? Cô ta căn bản không để vào mắt Có thể Vân Thiên Hữu và Vân Thi Thi mẹ con tình thâm. Nhưng nếu như Vân Thiên Hữu bị nhận trở về nhà họ Mộ, như vậy chẳng phải Vân Thi Thi sẽ mãi có mối quan hệ dây dưa không rõ với nhà họ Mộ ư? Nếu như thế, chỉ cần sơ sẩy một chút, thân phận của cô ta nhất định sẽ bị bại lộ. Cô ta cần phải ra tay từ phía ông Mộ trước, sớm ngày loại trừ hai cái đinh trong thịt cái gai trong mắt này! Mộ Uyển Nhu quay lại soi gương tô son, xong xuôi cất thỏi son vào trong túi, bỗng nhiên sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, bổ nhào về phía trước, nôn khan một cách khổ sở. "Ọe..." Ngải Luân biến sắc, lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay cô ta, sốt sắng hỏi: “Làm sao vậy?” “Không có gì…” Mộ Uyển Nhu đẩy anh ta ra, còn chưa nói được nửa câu, lại nôn khan một trận. Luôn cảm thấy buồn nôn, nhưng chẳng nôn được thứ gì, cực kì khó chịu. Ngải Luân thấy cô ta đẩy mình, trong lòng rất thất bại, thấy cô ta lại nôn khan do dự trong chốc lát, tiến lên đỡ lấy bờ vai của cô ta. Lần này, có lẽ là do thân mình không đứng vững, Mộ Uyển Nhu không có đẩy anh ta ra nữa. Thấy phía sau cô ta cuộn lên, Ngải Luân nhíu mày: “Có phải bị đau dạ dày không?” “Chắc là vậy!” Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu lên, nhìn về phía trong gương, sắc mặt cực kỳ khó coi. “Để anh đi mua thuốc cho em!” “Không cần.” Mộ Uyển Nhu yếu ớt dựa vào người anh ta, vuốt ngực một cái: “Giờ tốt rồi, có thể là do ăn cơm trễ, thế nên…”