Quay lại giường, Vân Thiên Hữu chui vào trong chăn, lấy một khung ảnh tinh xảo lại khéo léo từ phía tủ trên đầu giường. Đó là tấm ảnh mấy hôm trước nhóc cùng mẹ chụp chung ở công viên trò chơi! Ôm tấm ảnh kề sát ngực, cậu nhóc yên tĩnh ngủ. Ngày hôm sau, sáng sớm. Vân Thi Thi sau khi tỉnh dậy, rửa mặt xong xuôi rồi đi tới phòng khách, thì lúc này, trên bàn ăn, Vân Thiên Hữu đã bày bữa sáng ra, Vân Nghiệp Trình lập tức hỏi han: “Thi Thi, chào buổi sáng!” “Cha, chào buổi sáng! Hữu Hữu, chào buổi sáng!” “Mẹ ơi, nhanh dùng bữa sáng.” Hữu Hữu vì cô, kéo cái ghế, bộ dạng thân sĩ, mời cô vào chỗ. Vân Thi Thi bị cái tư thế thân sĩ tao nhã ông cụ non của nhóc chọc có phát cười, rồi vào chỗ ngồi. Vân Thiên Hữu ngồi bên cạnh mẹ, cười híp mắt hỏi: “Mẹ, tối qua mẹ ngủ có ngon không?” Vân Thi Thi ngẩn người, nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, trên mặt có chút đỏ, lập tức trả lời: “Ừm! Một giấc ngon lành!” Hữu Hữu mỉm cười nói: “Tốt quá rồi! Nhưng mà Hữu Hữu lại ngủ không ngon!” “Hả?” “Không cái gì! Mẹ ngốc nghếch nhanh dùng bữa sáng đi, đây là món trứng luộc đầy yêu thương của Hữu Hữu đấy!” Nói xong, cậu nhóc liền để đĩa trứng luộc trước mặt mẹ. Đây là món mà Hữu Hữu tỉ mỉ làm. “Con ăn sáng xong rồi à?” “Mẹ à, mấy giờ rồi vậy? Con muốn đến nhà trẻ!” Vân Thiên Hữu nôn ra một câu. Vừa nghĩ đến lũ tiểu quỷ nhảy nhót líu ra líu ríu bên trong nhà trẻ, khắp khuôn mặt của bánh bao nhỏ đều là buồn khổ. Buồn quá, buồn chết mất thôi. Nghĩ tới cảm giác ở nhà trẻ mấy năm, trình độ thông minh của nhóc như muốn giảm xuống một đường thẳng tắp. Vân Nghiệp Trình nói với Vân Thi Thi: “Thi Thi, con mau ăn xong rồi đến công ty đi! Để cha đưa Hữu Hữu đến nhà trẻ!” “Vâng! Trên đường cẩn thận.” Vân Thiên Thiên cùng Hữu Hữu đi ra ngoài. Trước đây không lâu, Vân Thi Thi vì ông mà mua một chiếc xe. Sau khi công ty phá sản, phải đến mấy năm rồi Vân Nghiệp Trình không lái xe nữa, mấy ngày tập luyện thích ứng, xem như rèn luyện cũng tạm ổn. Lúc xe chậm rãi chạy ra khỏi cổng lớn biệt thự thì một chiếc xe con màu đen theo sát. Từ sau vụ chuyện xảy ra ở công viên trò chơi, Lý Hàn Lâm đặc biệt sai cận vệ đến bảo vệ cho Vân Hữu Hữu 24h. Vân Thi Thi dùng hết bữa sáng, liền chạy tới công ty. Trong công ty, Lâm Phượng Thiên đang ngồi trong phòng làm việc, mấy ông phó đạo diễn thì đứng ở một bên nơm nớp lo sợ, chỉ trực đổ mồ hôi lạnh. Tần Chu ngồi trên ghế salon, hững hờ ngồi mài móng tay. Giờ phút này, trong phòng làm việc to lớn, bao phủ một tầng áp suất thấp. “Làm sao đóng chứ?! Chuyện này làm sao mà được?!” Lâm Phượng Thiên đập tay mạnh xuống bàn, trên bàn, có một tờ điều khoản. Hiện ra ở phía trên, rõ ràng chính là một loạt những giáo điều cứng nhắc của Vân Thi Thi khi đóng phim. Không cho phép có cảnh hôn. Không cho phép có cảnh giường chiếu. Không cho phép có cảnh ôm ấp. Không cho phép có cảnh cầm tay nhau. Lâm Phượng Thiên liếc nhìn một cái, suýt chút nữa tức giận đến phun máu! Đây chính là Mộ Nhã Triết đích thân yêu cầu, dù cho cả chuỗi giáo điều cứng nhắc này chỉ có bốn mục, nhưng cũng đủ đến Lâm Phượng Thiên suýt phát điên! “Chuyện này làm sao có thể chứ! Làm sao có thể! Tổng giám đốc Mộ điên rồi sao?” Khi anh ta cầm cái cấm chỉ này tìm Mộ Nhã Triết để lý luận thì bất kể anh ta có lấy lí lấy tình gì để nói, Mộ Nhã Triết chỉ nhẹ nhàng nói ra sáu chữ: “Muốn đóng thì đóng, không đóng thì cút!” “Haizz!” Tần Chu lập tức an ủi tâm trạng của anh: “Đạo diễn Lâm, anh nên kiềm chế chút! Hiện tại anh đang ở trên địa bàn của tổng giám đốc Mộ, anh còn dám nói xấu anh ta?” Lâm Phượng Thiên có cảm giác giống như muốn phát điên rồi. Đóng phim thôi mà cái này không cho phép cái kia cũng không cho phép, chẳng lẽ Mộ Nhã Triết muốn lần nào anh ta cũng phải tìm người đóng thế à? Đây mà là diễn à?